Hôm nay người ở cửa phó bản Rừng Rậm Bóng Ma ít đi rất nhiều so với hôm
qua, trải qua một ngày, cấp bậc của mọi người đều đã tăng lên, cũng
không cần đến quét phó bản nhỏ cấp 10 này nữa, bằng lòng tổ đội đi Dã
ngoại quét quái thăng cấp, những cao thủ có kĩ thuật tốt kia càng có thể tự mang thuốc solo Dã ngoại.
Có điều người tổ đội quét Phó bản
Khiêu chiến vẫn rất nhiều, suy cho cùng Phó bản Khiêu chiến cho không ít đồ tốt, ngoài trang bị, còn có Sách kĩ năng và các loại đạo cụ hữu ích. Dù sao đã có người chơi nghiên cứu ra đấu pháp phái hèn mọn, thấy tình
thế không ổn, nhanh chóng lùi đội lùi phó bản, chỉ cần tốc độ tay thật
nhanh, là có thể giữ được cái mạng nhỏ.
Nhiễm Kỳ vốn cho rằng bản thân là người đến cuối cùng, kết quả vừa thấy bản đồ, nhận ra Truy Hồn
và Linh Mặc còn sau cả cậu, cũng mới từ Chủ thành bên kia lại đây.
Đợi thêm mấy phút, Dạ Kiêu thông qua bản đồ thấy điểm xanh tượng trưng cho
đội viên đã đến đông đủ, vì thế bèn trực tiếp đi mở phó bản: "Đủ người
rồi, vào phó bản."
Sau khi vào phó bản, Nhiễm Kỳ đang định lấy
Bánh có nhân mình làm ra, lại thấy hai người Truy Hồn và Linh Mặc đến
trước mặt bọn họ làm như hiến bảo vật, lấy ra vài cái Bánh có nhân nóng
hôi hổi.
Truy Hồn dương dương đắc ý nói: "May mà hai bọn tôi sau
khi thấy thông báo bèn về thành trước tiên! Thành công cướp được 10 cái
Bánh có nhân!"
"Tiếc là Bánh nhân bí đỏ bị cướp nhanh quá, tụi
tui chỉ cướp được một cái, hai loại kia thì thật ra được nhiều hơn
chút." Linh Mặc tiếc ghê gớm, có điều rất nhanh lại vui vẻ, "Nhưng mà
hai tụi tui cướp được gần hết đấy! Cái bánh này thật sự rất tuyệt, vừa
ăn ngon vừa thuộc tính tốt! Cái nhân bí đỏ này cho lão đại đi! Thêm được 3% vào lực công kích đấy!"
"Cơ mà Bánh nhân trứng hẹ thật quá
thơm, nãy ở trên đường tôi không nhịn được ăn một cái!" Truy Hồn chưa
hết thèm liếm liếm môi, "Để không phí buff, chốc nữa tôi mới ăn Bánh
nhân thịt tươi vậy."
Đồ ăn và thuốc đều có thể thêm buff cho
người chơi, song buff giống nhau không thể cùng tồn tại, như Bánh nhân
trứng hẹ Truy Hồn mới ăn chẳng hạn, được buff tự động hồi giá trị pháp
lực trong 15 phút, nếu hắn ăn tiếp Bánh nhân thịt tươi, vậy thì buff mới sẽ đè mất buff cũ, buff Bánh nhân trứng hẹ chẳng khác nào bị vứt đi.
"Tới tới tới! Mọi người đều nếm thử! Đừng khách sáo!" Truy Hồn cực kì hào
sảng dặn mọi người, rồi nhét một cái Bánh nhân thịt tươi và Bánh nhân
trứng hẹ vào tay Bạch Nhiễm, "Bạch Nhiễm đại lão, cái Bánh nhân thịt
tươi này có thể tăng Phòng thủ, cậu ăn cái này trước, chốc nữa lại ăn
nhân trứng hẹ!"
Nhiễm Kỳ nhìn Bánh có nhân trong tay, tâm tình rất là phức tạp.
"Bạch Nhiễm, sao cậu không ăn thế? Cái nhân thịt tươi này ăn cực kì ngon, nãy tui đã ăn một cái, hương vị không kém gì Bánh rán hành đâu!" Linh Mặc
thành khẩn bảo.
Truy Hồn cũng nhìn sang: "Phải phải, làm ra cái
này cũng là đại lão, có khi các cậu có thể kết bạn với nhau đấy? Kết bạn bằng bếp? Mau nếm thử đi, không chừng có thể có cảm hứng mới!"
Bọn họ không hề cảm thấy người làm ra Bánh có nhân cũng sẽ là Nhiễm Kỳ,
trong tư duy của họ, Bạch Nhiễm đại lão có thể làm ra Bánh rán hành cũng đã rất khó tưởng tượng rồi, sao nhanh thế đã làm ra được món ăn mới nữa chứ?
Có điều...... Sự thật thường khó có thể tưởng tượng như vậy.
Ngẫm lại cái giá 60 bạc/cái mà mình định ra, Nhiễm Kỳ lập tức đau lòng thay họ: "Không cần, các anh giữ lại cho mình ăn đi."
"Không cần khách sáo với bọn họ, bọn họ có tiền mà." Dạ Kiêu mở miệng bảo.
Linh Mặc nói: "Đúng đúng đúng, tụi tui có tiền, mua cái này vốn chính là để
tăng thực lực cho đội ngũ, Bạch Nhiễm đại lão cậu cứ yên tâm mà ăn đi,
ăn xong rồi tụi tui sẽ đi mua tiếp."
Nhiễm Kỳ do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn vạch trần chân tướng tàn nhẫn: "Thật ra đống Bánh có nhân đó đều do tui làm......"
Động tác Truy Hồn và Linh Mặc đồng thời cứng ngắc, sau đó đều nhìn về phía cậu bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Nhiễm Kỳ gãi gãi mặt, lôi ra một chồng Bánh có nhân thật dày từ ba lô: "Tui
cũng mang cho các anh không ít, có hết ba loại nhân, tự các anh chọn
đi."
"Ha ha ha ha ha! Lúc tớ thấy thông báo đã đoán có phải cậu
không! Nhiễm Nhiễm cậu thật quá tuyệt vời!" Linh Mặc và Truy Hồn trợn
mắt há hốc mồm, Cố Lạc lại vui vẻ thật, sung sướng nhào tới, không chút
khách khí cầm lấy sáu cái Bánh có nhân từ trong tay cậu, mỗi loại nhân
đều cầm hai cái.
"Đúng rồi, đây là khiên của cậu." Nhiễm Kỳ lấy tiếp cái khiên màu đen cậu mới làm xong kia.
【Khiên Thép】
[Cấp bậc giới hạn]: cấp 20 trở lên
[Chức nghiệp yêu cầu]: Chiến sĩ
[Cấp bậc vật phẩm]: cấp B
[Độ bền]: 200/200
[Thuộc tính]: Lực phòng thủ cơ bản +60, Sức mạnh +12, Thể chất +20, Giá trị sinh mệnh tối đa +114
"Wow, cái khiên này ngầu thật đấy!" Cố Lạc há to miệng, sau khi nhận lấy lập tức trang bị lên, còn đắc ý bày mấy dáng pose.
"Đại lão, tôi quỳ với cậu luôn." Truy Hồn tan vỡ nói, "Cậu còn cái gì không biết làm không?"
Nhiễm Kỳ nghiêm túc suy tư một lát: "Chắc là không có đâu."
Mọi người: "......"
Xin cậu làm người đi!
Mặc kệ thế nào, Bánh có nhân ngon miệng không thể bỏ qua. Nhanh chóng tiếp
nhận sự thật, Truy Hồn, Linh Mặc và cả Kiếm Chỉ Lưu Niên xúm lại, phân
chia Bánh có nhân của cậu, tư thế kia quả thực không khác gì cướp giật.
Dạ Kiêu vốn còn định trả tiền, nhưng Nhiễm Kỳ kiên quyết không lấy. Đừng
thấy giá của cái đống Bánh có nhân đó cao như vậy, thực tế phí tổn cũng
chỉ cùng lắm hai, ba đồng bạc, cho người của mình thì có gì mà đau lòng.
"Nhiễm à! Không ngờ cậu còn có thiên phú thế này! Lần sau đổi chút nguyên liệu nấu ăn, sau khi tụi mình offline làm mấy món ngon nhé?!" Cố Lạc vừa
ngấu nghiến gặm Bánh nhân thịt tươi, vừa cười tủm tỉm quàng vai Nhiễm
Kỳ.
Tuy rằng mỹ thực có thể thoải mái thưởng thức trong game thật sự rất không tồi, nhưng tóm lại không giống ăn trong hiện thực, thiếu
cảm giác chắc bụng và thỏa mãn, nếu Nhiễm Kỳ có thể nấu ăn ngon như vậy
trong game, trong hiện thực nhất định cũng có thể.
"Được á." Nhiễm Kỳ thật ra cũng nghĩ giống thế.
Mà đám Truy Hồn lại đều tỏ vẻ hâm mộ ghen tị hận —— nếu họ cũng là bạn học của Bạch Nhiễm thì tốt rồi.
"Anh! Anh Nhiễm không gì không làm được của em! Xin anh cũng làm cho em một
cái vũ khí đi!" Truy Hồn hận không thể nhào qua bám lấy đùi Nhiễm Kỳ.