Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương

Chương 3: Trở về


trướctiếp

Lâm Nhất phải ở bệnh viện một tuần để tiện theo dõi, mà Dương Hy cũng không phàn nàn ngày nào cũng lui đến chăm sóc hắn.

Dương Hy kéo hắn dậy từ giường bệnh, Lâm Nhất một tuần này bị cậu dưỡng thành một bộ dạng lười nhác. Hắn mơ mơ màng màng mở miệng, giọng nói nhẹ bẫng: "Dương Hy, là em sao?..."

Cậu cũng lười trả lời hắn, một tuần nay ngày nào hắn mở mắt tỉnh lại không hỏi cậu câu này: "Vâng vâng, là em."

Lâm Nhất nụ cười vui vẻ, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ giường bệnh làm nụ cười trên môi Lâm Nhất tỏa nắng, khiến người ta xao động không thôi.

Dương Hy cứng người, ngơ ngác nhìn hắn. Lão công của cậu tại sao lại đẹp như vậy? Ở kiếp trước, cậu chưa một lần để ý đến hắn, cư nhiên nét đẹp này cậu cũng chưa từng ngắm qua...

"Anh..."

Lâm Nhất mở to mắt nhìn cậu, cũng để ý đến gương mặt cậu thoáng chốc phiếm hồng, lỗ tai đỏ đỏ... Dương Hy ngượng ngùng?

"Em đang đỏ mặt kìa."

Dương Hy quay mặt đi chỗ khác, gương mặt này quá đỗi khiến cậu vừa ý. Vừa nghĩ bản thân mình quá đỗi ngốc nghếch, vậy mà lại bỏ lỡ hắn cả một đời!

Thôi kệ, cũng may là vẫn còn kiếp này... Đời này, hảo hảo sủng ái lão công đối với cậu vẫn còn chưa muộn mà.

"Trên mặt anh có gì à?" Lâm Nhất sờ mặt.

"Không, không có!"

Dường như hiểu được cái gì, Lâm Nhất bỗng cười quỷ dị: "Em thấy lão công em... có đẹp trai không, hả?"


trướctiếp