Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương

Chương 22: Vừa gặp đã


trướctiếp

Sau khi hoàn tất bài thi cuối cùng, Dương Hy bước ra khỏi phòng thi. Nắng trưa gay gắt làm cậu phải nhíu mày, cậu giương mắt, từ xa nhìn thấy chiếc xế hộp sang trọng cao quý. Nó lại nổi bật vô cùng đậu trên đường làm cho bao nhiêu sinh viên cùng lứa với cậu đi qua đều phải quay lại ngắm nhìn thèm thuồng.

Lúc nãy sau khi thi xong môn thứ hai, Dương Hy có rời phòng thi một chút tìm gặp Vân Linh. Quả như lời đồn, là một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, khí tức quanh cô nàng cũng không hề tầm thường. Chỉ có điều, người này dù sao đi nữa cũng tránh không khỏi hồng nhan bạc phận.

Cậu chẹp miệng, tiếc thay cho số phận của một người tài hoa. Cô có tấm lòng đơn thuần trong sáng như vậy, Dương Hy cứu không được cô cư nhiên cảm thấy tiếc nuối.

Chẳng qua, giữa một nữ nhân tài sắc và Lâm Nhất... Dương Hy không thể chọn cả hai. Nếu cứu cô ta, cậu phải đánh đổi mạng của người cậu yêu nhất.

Dương Hy không làm được.

Cậu sải bước đến trước cửa xế hộp sang trọng, một người đàn ông lịch lãm từ vị trí lái bước ra, vòng qua xe đến chỗ của cậu. Thật cẩn thận mà mở cửa xe cho cậu vào.

Người đi đường nhìn cậu không dời mắt, có người quen biết cậu cũng có người chỉ mới nhìn lần đầu. Chung quy, thái độ của họ đối với cậu đa phần là ngưỡng mộ.

"Tch!" Am Hiển chẹp miệng, không nhìn nổi nữa bèn quay đầu đi.

Vì y đi quá nhanh mà vô tình đụng phải một người đàn ông, y ngước mặt lên nhìn định rủa cho vài phát thì mới ngỡ ngàng: "Bạch tiên sinh?"

Bạch Nhĩ cũng nhìn y, hắn cũng có đôi chút ngạc nhiên. Từ góc độ của hắn, Lam Trạch giống hệt như một động vật nhỏ đang ủy khuất.

"Cậu là học sinh ở đây à?"

"Phải, vốn dĩ hôm nay là ngày thi đại học. Tôi định sau khi thi xong rủ tên Dương Hy kia đi uống một chuyến, không ngờ nó lại có mỹ nhân quên bạn!" Am Hiển oán giận đầy mình than thở.

Bạch Nhĩ bất giác mỉm cười, hắn quay lại từ chối với mấy người đang cùng nói chuyện, sau lại quay sang Am Hiển: "Tôi đi cùng cậu thế nào?"

"Hả?"

"Như cậu đã biết, tôi là Bạch Nhĩ. Vậy, tôi nên gọi cậu là gì đây?"

Am Hiển ngơ ngác: "Gọi Am Hiển được rồi."

"Vậy được! Chúng ta đi!" Hắn vừa dứt lời đã nhanh chóng kéo tay y đi.

Am Hiển lại ôm một bụng khó hiểu: "Đi?"

...

Bạch Nhĩ đưa Am Hiển đến một quán bar, tuy là nói Am Hiển vừa thi xong đại học. Cũng coi như đã đủ 18 tuổi rồi đi?


trướctiếp