Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 83: Phiên ngoại 2. Bắc Đường Ngạo x Dương Đông Quân


trướctiếp

Hiên Viên Nhật và Bình An đã đón thêm hai nam hài mà Bắc Đường Ngạo hắn đối với người kia một chút manh mối cũng không có. Dương Đông Quân dường như bốc hơi khỏi mặt đất khiến Bắc Đường Ngạo rất khẩn trương. Bất quá càng nóng vội lại chóng hỏng việc, căn bản tìm một người đã không dễ huống chi người đó lại đang tận lực trốn khỏi mình. Hơn nữa ngoài cái tên, các phương diện khác của Dương Đông Quân, nói thẳng ra Bắc Đường Ngạo một chút cũng không biết cho nên khó khăn lại chồng chất khó khăn.

Nhưng tất cả là do hắn, là hắn đã sai. Mộ Dung Hoài nói rất đúng "có không giữ " giờ mất rồi muốn tìm cũng không ra. Bắc Đường Ngạo thậm chí còn không hiểu nổi mình, năm xưa hắn cố chấp với một người mang tên Bình An mà ngay đến cả trở bạn thành thù đối với Hiên Viên Nhật cũng nghĩ tới nhưng lại chưa bao giờ có cảm giác hít thở không thông như bây giờ. Thời gian Dương Đông Quân cùng hắn đã mười lăm năm nó quen thuộc đến nỗi tựa như không khí, chẳng mất tiền mua, không phải đóng thuế, vừa chào đời đã được sử dụng miễn phí nhưng chỉ cần thiếu nó đi chỉ vài phút thôi lập tức phải đánh đổi thành sinh mạng. Nhưng Dương Đông Quân đối với hắn có lẽ còn hơn thế nữa, khi mà ngay cả sinh mạng của hắn cũng chẳng thể đổi lấy được người trở về.

- Ông chủ, vải kia bán thế nào?

- 1oo đồng một thước.

Dương Đông Quân đưa tay sờ sờ cảm thụ một chút, nhíu mi nói.

- Sao đắt vậy?

Ông chủ nhìn Dương Đông Quân không hề giấu đi vẻ khó chịu, mới sáng ra đã gặp thể loại sờ tới sờ lui hỏng hết cả vải nhà người ta trong khi giá có một trăm đồng còn chê đắt.

- Tiền nào thịt nấy, muốn rẻ thì vải bố bên này giá chưa tới một nửa.

Suy đi nghĩ lại mình mặc vải gì cũng được nhưng bé con da mềm mà mặc vải bố sẽ khó chịu.

- Bớt cho một ít được không?

Haizzz, thiệt là...

- Thôi 90 đồng được chưa? Như thế là hời lắm rồi đó.

- Cám ơn ông chủ.

- Dương Đông Quân!!!

Một bàn tay kéo Dương Đông Quân xoay người lại, vừa nhìn thấy người kia đôi mắt cậu mở thật to, bàn tay lập tức buông lỏng mấy đồng tiền xu rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng. Tiếp theo cả người cậu rơi hoàn toàn vào lồng ngực nam nhân.

- Là ngươi! Đúng là ngươi rồi!

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, ông chủ đã hết kiên nhẫn.

- Các ngươi có định trả tiền nữa không đây?

- Có, đương nhiên có.

Dương Đông Quân luống cuống đẩy Bắc Đường Ngạo ra, cúi xuống nhặt những đồng xu rơi vãi.

- Bao nhiêu?

- Tổng là 150 đồng.

- Không cần thối lại.

Bắc Đường Ngạo cầm lấy vải rồi lôi Dương Đông Quân đi, được một đoạn thì bị người giãy tay ra.

- Ngươi đang làm cái gì?

- Ta... đến đón ngươi về.

Nực cười, năm xưa Dương Đông Quân ta cam tâm tình nguyện theo ngươi lâu như vậy cũng chưa từng được ngươi bố thí cho một từ ôn nhu như thế này.

- Về? Về đâu?

- Đông Quân, khó khăn lắm ta mới tìm được ngươi không thể nào lại để ngươi rời khỏi lần nữa. Theo ta trở về đi.

- Ha ha, giờ ngươi thấy ta bần cùng đến nỗi phải kỳ kèo 10 đồng tiền nên rủ lòng thương hại?

- Ta không phải thương hại ngươi. Ta..

- Không phải thương hại thì là gì? Chẳng lẽ là nhớ ta? Bắc Đường Ngạo ngươi nuôi một con chó mấy năm, đến khi nó chết ít nhiều chắc ngươi cũng cảm thấy luyến tiếc. Huống hồ ta theo ngươi tận mười mấy năm dù máu lạnh tới cỡ nào trong phút chốc đương nhiên không thể quên ngay được. Đúng không Bắc đại nhân?

- Không phải, ngươi nghe ta nói.

Bắc Đường Ngạo một lần nữa nắm lấy cổ tay Dương Đông Quân.

- Nếu Bắc phu nhân ở nhà biết trượng phu của mình cư nhiên dây dưa với một nam nhân khố rách áo ôm giữa đường như ta đây không biết sẽ thế nào? Huống hồ người ta còn là công chúa lá ngọc cành vàng, Dương Đông Quân này không gánh nổi tội đâu?


trướctiếp