Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 79: Thai kỳ (4)


trướctiếp

- Hoàng hậu, thái tử điện hạ đã tới ạ!

Bình An chỉnh lại y phục một chút, lấy thêm một tấm chăn mỏng phủ lên bụng rồi mới gật đầu.

- Nhi thần tham kiến phụ thân!

- Ngồi đi.

Hiên Viên Nguyệt ngồi xuống, không có Hy nhi ở đây không khí trầm đi hẳn, trong chốc lát cả hai lại không biết phải nói gì.

- Phụ thân!

- Nguyệt nhi!

- Con nói trước đi.

Hiên Viên Nguyệt đánh giá một chút về cái bụng tám tháng của Bình An, so với lần gần đây nó gặp quả thật đã lớn hơn nhiều lắm. Không cần hỏi cũng biết hẳn là phụ thân đã rất vất vả.

- Người vẫn khỏe chứ?

Bình An đưa bàn phủ nhẹ ngoài tấm chăn, vốn dĩ định trả lời " Cả ta và hài tử đều hảo " như đã nói rất nhiều lần thế nhưng đột nhiên bây giờ lại không thể thốt ra thành lời, cuối cùng cậu lựa chọn im lặng.

- Nguyệt nhi! Phụ thân có việc cần sự giúp đỡ của con.

- Phụ thân đừng nói vậy, chỉ cần người tin tưởng giao phó bất cứ chuyện gì thần nhi cũng không ngại.

Bình An dừng một chút tựa hồ là để tìm từ ngữ thích hợp nói ra vấn đề vô cùng khó khăn này.

- Con cũng biết Hy nhi nó...nó không phải...tuy rằng bây giờ hết thảy đều đã được phụ hoàng an bài kỹ lưỡng nhưng đây là chuyện cả đời, là chuyện liên quan đến danh dự hoàng thất cho nên không thể không cảnh giác lưu tâm.

- Nhi thần hiểu.

- Cho nên....

Bình An lôi từ trong tay áo ra một chiếc lọ sứ nhỏ màu trắng, Hiên Viên Nguyệt dù nghi hoặc vẫn không phản ứng gì kiên nhẫn đợi phụ thân nói hết.

- Đây là một ít dược.....con hiểu ý ta chứ. Khi tiến hành kiểm tra máu, chỉ cần cho thêm một giọt này vào bát thì khi máu của phụ hoàng gặp giọt huyết của Hy nhi chúng sẽ lập tức hoà tan vào nhau. Ta đã cân nhắc rất kỹ chế tạo ra loại không màu không mùi không vị đây lại là bí kíp gia truyền ngoại công con để lại đảm bảo không bị phát hiện. Tất nhiên phụ thân mong là không cần phải dùng đến nó.

- Phụ thân....

Hiên Viên Nguyệt kinh ngạc kêu lên không phải là vì nội dung câu nói của phụ thân mà là tại sao người lại đem thảo luận chuyện ấy không sớm không muộn lại chính là lúc này, khi mà ngày sinh đã cận kề chẳng lẽ....

- Ta biết mình không nên làm thế này nhưng chỉ có con là người ta tin tưởng nhất.

- Phụ thân, người nói vậy là có ý gì? Nhi thần không hiểu.

- Đừng căng thẳng, chẳng qua là phụ thân đề phòng bất trắc.

Nếu may mắn lúc đấy cậu vẫn còn sống nhất định không để nhi tử thực hiện loại chuyện nguy hiểm này mà sẽ tự mình ra tay, đề phòng trường hợp xấu nhất sự việc bại lộ thì cả Hiên Viên Nhật lẫn hài tử của mình cũng không bị liên lụy.

Nghe xong Hiên Viên Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

- Phụ thân đừng suy nghĩ nhiều, việc người cần làm bây giờ là hảo hảo nghĩ ngơi để sinh hạ đệ muội an toàn.

- Hảo, nhưng phải nhớ kỹ đây là việc hệ trọng, nếu con đã đáp ứng ta thì hãy bảo vệ nó thật cẩn thận vì phụ thân chỉ làm ra được hai lọ như vậy.

- Nhi thần đáp ứng người.

- Vậy được.

Gánh nặng lớn nhất đã tìm được người gửi gắm, trong lòng Bình An yên tâm hẳn. Cậu cũng muốn làm ra nhiều một chút nhưng để ra một lọ dược có để đảm bảo đầy đủ các yếu tố như cậu đã nói là chuyện không hề dễ dàng. Huống hồ cái bụng quá lớn đi lại không tiện lại còn chỉ tranh thủ lúc Hiên Viên Nhật không có mặt mới đem ra mày mò nghiên cứu. May thay ông trời không quá tuyệt tình với cậu, sau nhiều lần thử nghiệm rốt cục cũng thành công. Chỉ cần máu của hai người có thể hoà lẫn vào nhau minh chứng huyết mạch tương lân và lời hứa không bao giờ nhận lại Hy nhi của Bắc Đường Ngạo vẫn còn hiệu lực thì bất luận kẻ nào cũng không thể làm lung lay ngai vàng của người ấy được.

Mấy ngày qua lao tâm khổ tứ khiển Bình An quá sức mệt mỏi, cậu nằm xuống nghỉ ngơi một lúc.

Ấy vậy mà ngủ li bì hết nguyên một ngày, tỉnh lại mặt trời đã xuống núi.

- Hoàng thượng có ghé qua hay không?

Thuý Hồng đỡ Bình An ngồi dậy,ncung kính trả lời.

- Hoàng thượng suốt cả buổi chiều đều ở bên hoàng hậu, ngài ấy vừa rời đi được một lúc.

Thuý Lan tưởng rằng hoàng hậu sẽ nghe nàng nói vậy sẽ vui vẻ thế nhưng cái nàng nhìn ra được trong ánh mắt này chỉ là một sự mất mát vô tận.

- Lần sau hoàng thượng đến hãy đánh thức ta.

Bình An mất mát vì thời gian của cậu không còn bao nhiêu nữa thế mà lãng phí cả ngày như thế chỉ để ngủ nhất là không phải lúc nào Hiên Viên Nhật cũng có thời gian để đến thăm cậu.

- Nô tỳ đã biết.

- Ngươi đưa cái giỏ đằng kia lại đây.


trướctiếp