Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 75: Tiếp nhận song bào thai


trướctiếp

Bình An nằm nghỉ hai ngày là có thể xuống giường đi lại, cậu đã muốn rời giường từ hôm qua nhưng Hiên Viên Nhật nhất quyết không cho phép. Nhân lúc y còn chưa về cậu mới tranh thủ dậy thu thập một chút.

- Hoàng hậu, dừng tay... dừng tay...

Ngụy công công từ ngoài chạy vào giành lấy tấm chăn trong tay Bình An. Để hoàng thượng bắt gặp cảnh này ông không biết mình sẽ bị chỉnh ra hình dạng gì.

- Hoàng hậu không nên đụng tay đụng chân tới những việc nặng nhọc này.

- Người đâu?

Ngụy công công vừa dứt lời đã có hai hàng dài tiến vào.

- Nô tỳ (nô tài) tham kiến hoàng hậu.

Bình An kinh ngạc trợn tròn mắt.

- Sao lại tập trung đông đúc thế này?

- Hoàng thượng đã phân phó những người này từ nay sẽ có trách nhiệm theo sát chăm sóc hoàng hậu. Nguỵ công công ôn tồn giải thích.

- Nhật...không hoàng thượng nói như thế sao?

- Vâng, đây toàn bộ đều là những người rất ưu tú, hoàng hậu có thể yên tâm.

Bình An đánh giá một chút, từng này ít cũng phải hai mươi người, cậu cần nhiều người như thế để làm cái gì a.

- Hoàng thượng làm quá rồi, thân thể của ta không còn đáng ngại.

- Không hề khoa trương một chút nào, thân thể hoàng hậu lúc này đâu chỉ mỗi người mà còn có cả hoàng tử và công chúa nữa.

Ngụy công công nói ra mới biết mình lỡ lời.

- Các ngươi...

- Chúng nô tài ( nô tỳ) chúc mừng hoàng hậu.

Thì ra Nhật đã biết chả trách hai hôm nay y cứ như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than vậy. Nhớ lại ôm qua còn khăng khăng đòi ôm cậu đi tắm rửa, lúc thanh tẩy qua cái bụng còn lưu lại một chút khiến Bình An thật muốn cười.

- Hài tử mới hơn một tháng không cần gấp gáp.

Hoàng hậu nói vậy vì người không biết hôm qua đã có một thái y bị hạ lệnh chém đầu ngay trong đêm. Bình thường một đại tổ tông bọn họ đã khẩn trương lắm rồi nói chi giờ còn thêm hai tiểu tổ tông nữa.

- Hoàng hậu vẫn là đừng nên làm khó chúng nô tài....

- Ta ngồi đây chờ hoàng thượng là được chứ gì.

Bình An quay trở lại giường, nhàm chán không có chuyện gì làm đành nói chuyện phiếm với hài tử giết thời gian.

Hiên Viên Nhật vừa về đã nghe cung nhân báo lại là Bình An xuống giường gấp gáp chạy vào trong.

- Đệ không nghỉ ngơi, xuống giường làm gì?

- Ta khỏe rồi, không nhất thiết phải ở lại nữa.

Hiên Viên Nhật lo lắng quan sát một loạt từ đầu đến chân Bình An, khi thấy cậu không có vấn đề gì mới hạ giọng.

- Ít nhất cũng phải gọi người tới coi đã.

Bình An cầm lấy tay Hiên Viên Nhật áp lên bụng, ôn nhu nói.

- Cả ta và các con đều rất khỏe, ngươi không cần lo lắng quá.

- .........

Thấy Hiên Viên Nhật vẻ mặt dại ra, Bình An đem tay mình đặt lên mu bàn tay của Hiên Viên Nhật nói

- Ngốc, ta là ai còn phải đợi người khác chẩn ra mình có thai hay sao. Vốn dĩ muốn cho ngươi một bất ngờ thế mà ngươi lại biết mất rồi.

Hiên Viên Nhật nghe Bình An nói mới phát hiện mình quả thực rất ngốc. Nhưng vì người này y tình nguyện ngốc như thế.

Hiên Viên Nhật vùi mặt vào bụng Bình An để che đi âm thanh run rẩy của mình.

- Xin lỗi....thực xin lỗi....hãy tha thứ cho ta.

Cảm nhận có chút nước nóng bỏng thấm vào da thịt mình Bình An nâng mặt Hiên Viên Nhật lên, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt.

- Ngươi chẳng những không có lỗi mà còn mang đến cho ta hai tiểu gia khỏa này không phải sao?

- Nhưng chính ta suýt chút nữa....

Bình An chặn lại cái miệng sắp nói ra điềm gỡ của Hiên Viên Nhật, tức giận cắn phá môi môi y, thẳng cho đến khi hai người không thể hô hấp được nữa, cậu mới buông ra.

- Không có cái gì là suýt chút nữa chỉ biết rằng các con hiện tại vẫn rất tốt là được. Nếu ngươi còn nói mấy câu tương tự như thếcả ta và con đều không tha thứ cho ngươi, có biết không.

- Vậy đệ tại sao không nói cho ta? Vì sao phải để mình cùng bọn nhỏ bị tổn thương? Không! Cho dù là nguyên nhân gì thì cũng không thể lấy mạng mình ra đùa giỡn được.

Hiên Viên Nhật ủy khuất trách cứ.

- Ta cũng vừa mới biết, không phải cố ý giấu ngươi. Ngươi đang trách ta hay sao?

Hiên Viên Nhật lắc đầu, người này y yêu còn không hết làm sao có thể trách được, y là đang trách bản thân mình, ái nhân của y đang mang thai hai sinh mệnh cho mình mà y vô tâm một chút cũng không hề hay biết.

- Làm sao đệ nhẫn tâm như thế. Nếu....nếu thì đệ bảo ta cả đời này làm sao đối mặt với đệ? Làm sao đối mặt với các hài tử đây?

- Rốt cục thì ngươi vẫn trách ta.


trướctiếp