Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 72: Di chứng


trướctiếp

Bình An ngồi trước gương đồng để hạ nhân chải đầu mà lòng lại đang hướng về nơi khác. Tình hình của Hiên Viên Nhật có vẻ không được khả quan cho lắm, tất cả cũng bởi vì cuộc trị liệu đã tiến hành được quá nửa, khả năng dựng dục bị giảm khá nhiều nói trắng ra là sau này bọn họ muốn có con sẽ không còn dễ dàng nữa nhưng đó chưa phải là cái khiến Bình An lo lắng nhất.

Điều làm cậu tâm phiền ý loạn đó là đúng lịch thì hôm nay chính là ngày thứ 56 của đợt trị liệu. Kể từ khi biết chuyện vào bảy ngày trước Bình An đã dốc hết tinh lực nghiên cứu về nó, ban đầu cứ đơn giản cho rằng là có thể dừng thuốc ngay được nhưng phương pháp này có phác đồ điều trị tăng dần với hai đơn thuốc. Người thử nghiệm sẽ được uống thuốc kích dục để đẩy hết long tinh đang có trong cơ thể ra ngoài trong bảy tuần đầu. Sáu tuần kế tiếp là thuốc kìm hãm quá trình sinh sản mới. Bây giờ muốn bỏ dở điều trị thì hết sức đơn giản, chỉ cần không dùng đến đơn thuốc thứ hai. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là nó lại có thêm tác dụng quan trọng là áp chế dược tính của thuốc thứ nhất. Nói sao thì bản chất của nó cũng là một loại xuân dược cực mạnh, dùng lâu lại với lượng nhiều như vậy tất sẽ lưu lại một phần trong cơ thể cho nên bây giờ mà không dùng loại dược thứ hai khó tránh khỏi đến thời hạn sẽ có nguy cơ tái phát.

Cứ nghĩ đến tình huống đó là tâm Bình An thấy bất an vô cùng.

- Hoàng hậu! Xong rồi ạ!

Không nghe thấy Bình An trả lời, Thuý Lan cẩn thận hỏi.

- Hoàng hậu lại có phiền muộn hay sao?

Bình An hồi tỉnh.

- Là ta đột nhiên nghĩ tới hoàng thượng.

Thì ra khi yêu một người lại có thể nghĩ tới người ấy đến nỗi ngơ ngẩn như vậy. Trong lòng nàng yên lặng mà khẩn cầu, mong rằng hoàng thượng cùng hoàng hậu đừng có thêm bất kỳ sóng gió nào nữa, hai người cứ thế có thể cùng nhau trải qua một đời hạnh phúc, vui vẻ tựa như lúc này.

- Hoàng hậu, trời hãy còn sớm người có muốn đi dạo không?

- Ta muốn ghé qua ngự thiện phòng, ngươi đi chuẩn bị đi.

- Tham kiến hoàng hậu!

- Ta có thể dùng phòng bếp này được chứ?

Bình An quan sát xung quanh một chút, mãi mới tìm được một câu thích hợp để nói. Cũng khó trách, thường ngày ngoại trừ hạ nhân trong Phượng Ninh cung và Thái y viện ra Bình An rất ít khi tiếp xúc với các phòng khác. Theo đúng lễ nghi Bình An hẳn phải xưng là "bản cung" nhưng mới chỉ dùng một lần với Ngụy công công trong lúc tình thế cấp bách đó, những lúc khác cậu vẫn không thoải mái khi dùng nó trên người mình.

Ma ma tổng quản ngự thiện phòng giấu đi vẻ sửng sốt trong đáy mắt, tiến lên một bước cung kính nói.

- Để nô tỳ chuẩn bị một phòng bếp riêng cho hoàng hậu.

Bình An phất tay.

- Không cần phiền toái như vậy, ta chỉ mượn chỗ này một lúc thôi.

Hoàng hậu là ai cơ chứ? Đừng nói là mượn chứ đại tổ tông trước mặt đây muốn dỡ cả ngự thiện phòng xây mới thì nàng cũng không dám hé miệng có ý kiến.

- Tất cả nguyên liệu đều có đủ, hoàng hậu cần gì cứ phân phó, nô tỳ không dám làm phiền người nữa.

Thuý Lan nhanh chóng khoác vào một chiếc tạp dề cho Bình An, xong xuôi đứng nhìn đôi bàn tay thoăn thoắt của chủ nhân đảo qua đảo lại. Nửa canh giờ sau đã thấy ba món mặn, một món canh bày biện trước mắt.

Bình Lan lau tay, tháo tạp dề ra, nhìn thành quả của mình, có một cảm giác giống như trước đây hình như là lâu lắm rồi ùa về, vô thức nói ra một câu để đánh tiếng cho cái tên đang chống cằm chờ cơm.

- Xong rồi!

Lúc vào đây cậu cũng không đuổi hết người đi nên cung nữ trong ngự thiện phòng đều ở lại xem dù gì cũng là lần đầu được chứng kiến trù nghệ của hoàng hậu sao có thể bỏ lỡ. Tuy cách chế biến hết sức cẩn thận, tỉ mỉ song đều là những món chỉ có thường dân nghèo hay ăn, đừng nói là hoàng hậu sẽ đem chúng dâng lên cho hoàng thượng đấy chứ?

Thuý Lan hừ nhẹ một tiếng cảnh cáo những kẻ không biết điều kia, Bình An bất chợt nhận ra mình đang là tâm điểm của sự chú ý.

- Trông không ngon sao? Trù nghệ của ta chỉ được có vậy, lại đã lâu rồi không xuống bếp.

Ma ma tổng quản thất kinh, ngon hay không phải để hoàng thượng nhận xét nào đâu tới lượt nô tài bọn họ loạn ngôn.

- Hoàng hậu quá lời, nô tỳ đảm bảo rằng hoàng thượng sẽ rất thích những món này.

Bình An biết mấy người này chín phần là không dám chê bai, một phần còn lại là đang an ủi mình, nhưng trước đây cậu vẫn nấu như thế này mà thấy y luôn miệng khen ngon mới cả gan múa rìu qua mặt thợ. Nghĩ lại có chút xấu hổ, khi ấy cũng lâu lắm rồi chắc gì giờ khẩu vị của y vẫn không thay đổi.

Vuốt vuốt mũi, Bình An nói.

- Ừm, cái kia....các ngươi vẫn nên chuẩn bị thêm bữa trưa cho hoàng thượng.

- Hoàng thượng, đã đến giờ dùng ngọ thiện.

- Có món gì mới không?

Món ăn của hoàng thượng liên tục thay đổi không ngừng, qua một tháng cũng chưa lặp lại, hoàng thượng hỏi thế này có khi nào là đang cảm thấy chán ăn?

Ngụy công công đang không biết giải thích sao lại nghe được một tiểu thái giám thầm thì vào tai, ông lập tức thay đổi nét mặt.

- Tất cả các món hôm nay đều rất đặc biệt ạ!

Chẳng mấy khi lão nô tài này dám khẳng định như vậy giấy lên vẻ hứng thú của Hiên Viên Nhật. Y vừa dứt lời đã có hạ nhân mang một khay thức ăn tới đặt trước bàn. Ngay lập tức Hiên Viên Nhật nổi giận thăng thiên, thấy đợt này có hoàng hậu chống lưng rồi nên lũ nô tài này muốn giỡn mặt với y sao?

Ngay khi bàn tay của y sắp nện một quyền xuống bàn thì lập tức nhận ra một điều gì đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, đã trở thành một đoạn ký ức thời quá khứ.

Súp gà nấm hương, cá bống kho tộ, canh khổ qua nhồi thịt, những món này chẳng phải đã có thời gian Hiên Viên Nhật phải chật vật mãi mới nấu được hay sao? Nguyên nhân đơn giản chỉ vì một thái tử kiêu ngạo là y bị một phụ nhân già chê bai nên tâm lý sĩ diện nổi lên mới quyết tâm học cho bằng được. Nhưng sao ngự thiện phòng lại biết tới những món ăn dân dã này chẳng lẽ chúng là do người kia làm. Hiên Viên Nhật gắp một miếng cá lên định hỏi người đâu thì đã thấy Bình An bước vào. Trong lúc nấu ăn y phục bị vương chút dầu mỡ khiến cậu phải trở về thay mới đến chậm một chút.

Chờ cho đến khi Hiên Viên Nhật thử mỗi loại một ít, Bình An mới hỏi.

- Khẩu vị thế nào?


trướctiếp