Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 68: Giải dược (H)


trướctiếp

Chân tay Hiên Viên Nhật được tự do theo bản năng túm lấy người lật xuống, gấp gáp đến độ không kịp cởi y phục đã thô lỗ tách hai chân Bình An ra chen hạ thân nóng bỏng vào.

- Không phải.....ngươi không phải An nhi! Mau cút!

Bình An hai tay ôm lấy gương mặt Hiên Viên Nhật trong tình trạng thuốc đã phát tác hoàn toàn, ép y nhìn thẳng vào mắt mình.

- Nhật! Nhìn kỹ! Chính là ta!

Giọng nói này đích thực là An nhi của y không lẫn đi đâu được.

- An nhi! đúng là An nhi của trẫm thật rồi! Nóng quá, mau mau giúp trẫm.

Hiên Viên Nhật lung tung xé rách quần cùng khố y, nam căn đỏ sậm nổi rõ từng đường gân mạch xanh chạy dọc giống như một con mãng xà lớn bị giam giữ lâu ngày nay được thả ra đói khát kêu gào, chỗ quy đầu rỉ ra một ít dịch biểu lộ rằng nó không thể chờ đợi được thêm một phút giây nào nữa.

Tiếp đó Hiên Viên Nhật giật phăng quần trên người Bình An, cặp đùi trắng noãn mê người dần bại lộ, thành thục gập hai cậu chân lại, y tức tốc cầm lấy nam căn của mình đâm vào. Lắc lắc cái đầu đang không tỉnh táo của mình, đây rõ ràng là Bình An lại dường như không phải là Bình An, bàn tay Hiên Viên Nhật bỗng chốc do dự.

Nhìn Hiên Viên Nhật hai ba lần đều không thể đưa vào được, Bình An không biết lấy khí lực ở đâu, đẩy ngã y xuống, leo lên trên đùi y, chà xát hạ thể vào dương v*t nam nhân như để trấn an nó đồng thời cho ngón tay vào lỗ hậu tự khuếch trương cho mình rồi cầm lấy tính khí cực đại nhét vào. Chính là nơi này quá mức chật hẹp lại chỉ được chủ nhân tiến hành tiền diễn qua loa, cự vật to lớn chỉ có thể tiến một phần ba đã phải dừng lại nhưng từng ấy cũng đủ để khiến định lực trong Hiên Viên Nhật sụp đổ, không còn quan tâm trước mặt có phải Bình An thật hay là do đang hoang tưởng bởi vì ngay bây giờ y đang cần vật thể này để dập lửa.

Một lần nữa Hiên Viên Nhật lại quật Bình An xuống, hành động thô bạo khiến cho tấm lưng Bình An đập một phát xuống giường đau nhức nhưng cậu không quan tâm, hai tay vội vàng cởi đi mảnh áo vướng víu trên hai người. Toàn bộ cơ thể nóng rực của Hiên Viên Nhật tiếp xúc với vật thể mát lạnh, nam căn theo đó thúc vào tận cùng tràng đạo, một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời như thể người đang đi trên sa mạc khô cằn tìm được dòng suốt mát.

- A!

Thân thể bị xé rách làm đôi khiến cho Bình An thốt lên một tiếng rít gào, liều mạng nhìn lên trần nhà, há miệng thở dốc.

- An nhi! Đau sao? Xin lỗi!

- Ngươi nhớ ra ta rồi! Không sao, không hề đau một chút nào.

Hiên Viên Nhật cũng chỉ nửa mê nửa tỉnh nói được một câu như vậy rồi tiếp tục tấn công thần tốc. Bình An ôm chặt lấy bả vai cường tráng, gắng gượng thân mình hôn y, cậu muốn cảm nhận người này một cách chân thực nhất để xua tan đi những ý nghĩ đáng sợ trong đầu. Nếu cậu đến muộn một chút nữa, nếu Hiên Viên Nhật chỉ bằng phương thức vừa rồi để giải dược, không biết hậu quả sẽ ra sao?

Mâu sắc của Hiên Viên Nhật dần chìm xuống, nhãn thần biến đổi khó lường, bắt lấy đôi môi đang trúc trắc hôn mình gặm cắn mút mát tựa như muốn ăn nó vào bụng. Y đã phải đè nén quá lâu, hiện tại không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa, hít sâu một hơi, ánh mắt cũng tàn nhẫn lên, cúi người cắn vào da thịt nơi cổ và ngực Bình An.

- Nhật! Đau!

Lắc đầu phủ nhận, người này tuyệt không phải là Hiên Viên Nhật, Bình An tha thiết gọi trên đối phương, hai chân bất an giãy giụa hòng kêu thần trí y trở về. Trong trí nhớ của cậu Hiên Viên Nhật chưa bao giờ có biểu tình như thế, biểu tình muốn hủy diệt cả thế giới, cho dù là trước kia y tra tấn cậu không ít lần nhưng không hề có sự bất lực cùng thống khổ như hiện tại.

Hiên Viên Nhật đối với tiếng kêu của Bình An lập tức có phản ứng, từng đợt tinh dịch nóng bỏng cao trào đổ vào miệng tiểu huyệt. Tuy nhiên dược tính vẫn còn, dương v*t không hề có dấu hiệu nhuyễn xuống ngược lại thêm phần phấn chấn, thân thể Bình An được lấp đầy bạch trọc, theo từng cú thúc đẩy mà trào ra, cảnh tượng dâm mỹ đến cực độ. Bình An phối hợp quấn chặt lấy eo Hiên Viên Nhật, giọng nói mang theo rên rỉ cầu hoan.

- Nhật! Cho Ta!....Ưm..... A....muốn hoài thai hài tử của ngươi!

Thân thể này, giọng nói này, biểu cảm này sao lại giống người kia đến vậy, người mà ngay cả trong mơ y cũng có thể khắc họa chân thực tới từng chi tiết.

Chết tiệt! Tên nam sủng dâm đãng này thế nhưng dám học theo Bình An câu dẫn y.

Hiên Viên Nhật thô bạo bắt lấy cổ Bình An siết chặt.

- Ngươi câm miệng!

Vết thương trên cổ chưa kịp khô đã bị động tác thô lỗ của Hiên Viên Nhật làm cho vỡ ra, máu lan sang cả bàn tay nam nhân đang nổi lên gân xanh. Một phút hai phút trôi qua, sắc mặt Bình An trắng bệch, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Mình sắp chết!

Nhìn con ngươi màu đỏ kia dành cho mình tựa như cái nhìn của kẻ thù không đội trời chung, Bình An biết dựa vào hiện trạng này Hiên Viên Nhật hiện tại có thể bóp chết cậu ngay lập tức. Bình An há miệng thở dốc, liều mạng bắt lấy tay y lắc đầu, hai hàng lệ theo khoé mắt chảy ra. Bình An đang đánh cược, cậu chỉ có thể nghĩ ra biện pháp duy nhất này để cứu sống cả hai bởi vì Hiên Viên Nhật rất không thích nhìn cậu khóc.


trướctiếp