Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 64: Tiểu bạch thỏ của vương gia (Hạ)


trướctiếp

- Chúng ta cần nói chuyện!

Dương Đông Quân đối với sự bám riết không tha của Bắc Đường Ngạo đã đến lúc thấy thật sự rất phiền.

- Có chuyện gì đại nhân nên nói ở phòng nghị sự, còn bên ngoài hạ quan không có bổn phận phải ngồi tiếp chuyện với ngài.

- Ngươi nghe ta nói một câu không được sao?

Dương Đông Quân hết nhìn cổ tay mình bị nắm lại nhìn lên Bắc Đường Ngạo.

- Buông!

- Ta sẽ không buông chừng nào ngươi chịu nói chuyện với ta!

Xem ra hôm nay cậu không chịu nghe Bắc Đường Ngạo nói thì hắn sẽ không dễ gì bỏ qua cho cậu.

- Được rồi, có gì thì nói đi.

Chỉ được nói một câu, Bắc Đường Ngạo lại cân nhắc không biết nói câu gì. Chuyện phát sinh hôm đó đến nay đã được mấy ngày nhưng điều làm hắn bực tức không phải là Dương Đông Quân bị chuốc thuốc mà là những lời mà cậu nói với hắn vào sáng ngày hôm sau. Hắn nghĩ nát óc cũng không ra tại sao Dương Đông Quân phải nói thế, là để trêu điên hắn hay căn bản cậu đã có một chút rung động với tên kia.

- Ngươi thích hắn (vương gia)?

Thể loại câu hỏi này Dương Đông Quân nghe đã phát ngấy, cậu cũng không có nghĩa vụ phải đi xác mình mới Bắc Đường Ngạo.

- Hết một câu rồi, thả ta đi được chưa?

Bàn tay Bắc Đường Ngạo bóp càng thêm lực, rống lên.

- Ngươi gấp cái gì? Nhớ hắn đến thế sao?

Dương Đông Quân thở dài, bệnh của Bắc Đường Ngạo đúng là hết thuốc chữa rồi.

- Tai ngươi bị điếc hay ngươi không có não, ta nói lại một lần cuối Dương Đông Quân ta thích nhị vương gia đấy, thì làm sao?

- Ngươi!

Dương Đông Quân thích Hiên Viên Phá! Không thể nào! Hắn không tin!

Chẳng phải Dương Đông Quân đã yêu hắn lâu như thế sao? Không phải mười ngày, mười tháng mà tận mười năm cơ mà, hà cớ gì bây giờ lại thay đổi?

Không! Người này chỉ được phép thích một mình hắn mà thôi.

Bắc Đường Ngạo không nói hai lời, hai tay ôm lấy má Dương Đông Quân hôn xuống, Dương Đông Quân dù quá bất ngờ nhưng được tôn luyện trong quân đội lâu năm nhanh nhạy phản ứng lại đẩy Bắc Đường Ngạo ra, nhưng là hắn đang chiếm thế thượng phong, một tay chuyển ra sau đầu ép cậu càng chặt vào môi mình. Bắc Đường Ngạo hung hăng cạy miệng cậu ra cho đầu lưỡi tràn vào đánh dấu bản quyền.

- Ưhm.....Hô.....hô..........

- A!!

Bị cắn bất ngờ, Bắc Đường Ngạo chủ động thả người, ngay lập tức bị một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn.

- Ta cảnh cáo ngươi! Dương Đông Quân ta không phải là kẻ để ngươi mang đùa giỡn.

- Ngươi còn tự hạ xuân dược để leo được lên giường của vương gia thì một cái hôn này có tính là gì.

Bắc Đường Ngạo không thích cậu cũng được nhưng hắn không có tư cách chà đạp tự tôn của cậu, càng không có quyền cấm cậu qua lại với người khác. Bất quá Dương Đông Quân đã quá hiểu Bắc Đường Ngạo, một khi hắn đã dùng thái độ như thế không ngu gì mà nói lý, cậu nên phối hợp với hắn một chút cho câu chuyện thêm phần đặc sắc.

- Biết ta đê tiện như thế sao đại nhân còn không mau tránh xa đi?

Cái giọng điệu này thật muốn Bắc Đường Ngạo hắn phát điên. Trước đây Dương Đông Quân nào có như vậy, một người chỉn chu, nghiêm trang luôn là chuẩn mực học tập của hết thảy binh lính. Nhưng kể từ khi Hiên Viên Phá trở về, Dương Đông Quân thay đổi hoàn toàn, sống một cuộc sống buông thả, lầu xanh khắp kinh thành nơi nào cũng đảo qua, bất quá chuyện quan trọng hơn là lực chú ý của Dương Đông Quân không dành cho Bắc Đường Ngạo hắn nữa mà là một người khác. Ban đầu hắn cứ nghĩ do đối phương là tên vương gia đáng ghét đó cho nên hắn mới như vậy. Sau đó hắn phát hiện kỳ thực không phải, dù là Dương Đông Quân thân cận với ai thì hắn cũng sẽ ghen ghét, đố kỵ.

Dần dần Bắc Đường Ngạo biết thì ra hắn đã yêu người này mất rồi. Cũng không rõ từ khi nào hắn thích Dương Đông Quân, có thể trước cả khi tên kia xuất hiện nhưng căn bản vì cậu luôn ở bên hắn nên hắn coi đó như là chuyện hiển nhiên, chỉ khi cậu sắp bị kẻ khác cướp mất hắn mới chân chính nhận ra rằng kỳ thực lâu nay Dương Đông Quân là vì hắn mới ở lại chứ nếu cậu muốn, không thiếu người tốt hơn hắn ở ngoài kia tha hồ cho cậu lựa chọn.

- Ta.....thích ngươi!

Dương Đông Quân còn tưởng trong ngôn ngữ giao tiếp mà Bắc Đường Ngạo dành với mình không tồn tại chữ "thích"? chữ "yêu" hay đại loại như vậy chứ?

- Ha ha. Ngươi thích ta vậy liệu ngươi có muốn làm tình với ta không?

- Ta không đùa!

- Vậy ngươi nghĩ ta đang đùa sao? May trong quá khứ ta không xuẩn ngốc đến mức độ dùng xuân dược quyến rũ ngươi không thì đúng là mất mặt.

- Chuyện hôm đó không như ngươi nghĩ, ta nghĩ ngươi bị chuốc thuốc cho nên nếu đã cứu được ngươi rồi lại dùng cách ấy thì khác gì kẻ chủ mưu.

- Dừng! Nãy giờ ngươi nói quá nhiều rồi, ta không muốn nghe thêm một câu nào nữa. Chuyện đó ngươi nghĩ thế nào đối với ta không quan trọng, quan trọng là ngươi hãy để ta yên.

Dương Đông Quân cậu quá mệt mỏi rồi, xem xét lại thì Bắc Đường Ngạo có điểm gì tốt mà cậu lại có thể yêu hắn lâu như thế chứ? Tính tình thì bệnh hoạn, luôn muốn người khác làm theo ý mình. Cái gì hắn đưa ra luôn cho là đúng, còn người khác nói lại không thèm nghe. Hắn có thể si tình với người mang danh hoàng hậu ngần ấy năm, còn không ngần ngại đòi giao tranh cướp người về lại dám cấm cậu không được qua lại với em trai hoàng đế. Đúng là nực cười.

Nhắc đến vương gia, người mà lúc này đang lang thang vô định trên đường. Hiên Viên Phá hắn đã cày muốn nát cả kinh thành này rồi, chỗ nào vui vẻ mới lạ đều đã lui tới cho mòn hết cả đường, không còn gì khiến hắn hứng thú nữa, có lẽ đã đến lúc nên nhổ neo đi là vừa nhưng mà còn chưa thám thính được gì chuyện của Bắc Đường Ngạo với Dương Đông Quân làm sao yên tâm mà đi cho được.

- Ê! Ê!

Tên kia đi đâu mà không thèm chào hỏi mình.


trướctiếp