Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 61: Dễ nhàm chán


trướctiếp

Mi mắt hơi giật giật dần dần lấy lại tri giác, bất quá cái đầu lâng lâng nặng trĩu, cổ họng đau nhức khiến Dương Đông Quân thật không muốn tỉnh giấc. Lười biếng kéo chăn lên trùm kín đầu che đi ánh nắng ban mai buổi sớm tiếp tục lăn vào mộng đẹp.

Khịt Khịt! Một mùi hương nam tính từ tấm chăn mềm mại xộc thẳng vào mũi - mùi hương mà so với bản thân Dương Đông Quân còn muốn thân thuộc hơn. Lại thế nữa rồi, đến cả trong mơ mà cũng không ngừng nghĩ đến nam nhân ấy.

Hết hứng muốn ngủ tiếp, Dương Đông Quân ngồi dậy nhu nhu thái dương một chút mới bước chân xuống giường.

- Ngươi tỉnh rồi, mau uống bát canh giải rượu đi.

Dương Đông Quân choàng tỉnh, theo hướng phát ra âm thanh quay lại.

- Ngươi.... Sao ngươi lại ở đây?

Bắc Đường Ngạo mặt không đổi sắc đặt bát canh xuống bàn.

- Đây là nhà của ta.

Đảo quanh một chút Dương Đông Quân mới phát hiện chiếc rèm màu xanh ngọc đung đưa trên giường cùng trắng bạch của mình có chút bất đồng, với lại những thứ bố trí trong gian phòng cũng không hề giống. Phủ đệ của Bắc Đường Ngạo, Dương Đông Quân tuy ghé qua nhiều lần song một nơi riêng tư như phòng ngủ vẫn là lần đầu tiên thấy qua cho nên nhất thời không nhận ra là điều dễ hiểu.

- Vậy sao ta lại ở đây? Rõ ràng là ta đang uống rượu cùng vương gia cơ mà.

Nhớ lại chuyện đêm qua Bắc Đường Ngạo lại hận đến sôi máu. Hắn chưa từng nghĩ Hiên Viên Phá cư nhiên dùng kế sách tiểu nhân hòng đưa Dương Đông Quân lên giường hại hắn một đêm vật lộn cùng cậu đến mờ sáng mới có thể giải tỏa hết được dược trong người. Thế mà người này cư nhiên không nhớ một chút gì.

- Vương gia? Ha ha! Có biết hắn đã làm gì ngươi hay không?

- Chúng ta đã uống rượu sau đó....sau đó....

- Sau đó hắn đã chuốc thuốc ngươi!

Lật lại trí nhớ một chút, Dương Đông Quân như vỡ ra, cậu đã mơ một giấc mơ hoang đường của nhiều năm trước là chính mình lại một lần nữa leo lên giường Bắc Đường Ngạo rên rỉ cầu hoan một đêm. Bản thân táo bạo cởi phăng y phục đã không nói, hai chân lại còn kẹp chặt lấy Bắc Đường Ngạo không buông. Cứ nghĩ mình ti tiện đến độ nằm mơ cả những chuyện bại hoại như thế, nguyên lai lại là chuyện có thật. Bất quá ngày trước là mình tỉnh người say, bây giờ đổi lại mình say người tỉnh. Nhưng chưa hết, nực cười hơn nữa là cho dù cậu đã cầu xin đến mức ấy mà Bắc Đường Ngạo vẫn không hề chạm vào, chỉ dùng tay và nước lạnh giúp cậu giải tỏa.

Nói nhiều như thế chẳng qua là cậu bị vương gia chuốc thuốc nhưng không hiểu vì sao Bắc Đường Ngạo biết được cứu ra, dẫn đến thay vì phát sinh quan hệ cùng vương gia cậu lại được Bắc Đường Ngạo đặc biệt hao tâm tổn trí mà giữ gìn "trinh tiết "cho.

Dương Đông Quân không biết hẳn nên khóc hay nên cười cho tình cảnh này, lại càng không thể lưu lại mãi ở nhà người ta ăn vạ mà căn bản cũng không có cớ để ăn vạ, mới kéo chăn ra, đứng dậy.

- Thứ lỗi đã làm phiền, ta xin phép về trước, với lại cám ơn.

Phản ứng của Dương Đông Quân cứ như xem chuyện ấy không xảy ra trên người mình, Bắc Đường Ngạo nhịn không được hỏi lại.

- Ngươi.... đối với chuyện hắn ( vương gia) đã làm không tức giận sao?

Tức giận? Cậu nên tức giận ai? Giận mình đối với Bắc Đường Ngạo không có phân lượng đến nỗi dù cho trong người đang có lửa nóng, dạng rộng chân cầu xin nhưng vẫn mảy may không khơi gợi được một chút tình dục nào của hắn. Hay phải giận vương gia không nên để cho cậu nhận ra được sự thật phũ phàng rằng Bắc Đường Ngạo lại có thể ghét bỏ cậu tới mức độ này.

Dương Đông Quân không ti tiện đến mức cầu mong Bắc Đường Ngạo thượng mình nhưng nếu hắn không thích cũng nên vứt cho cậu một kỹ nam không phải sao? Đâu nhất thiết cứ phải đưa về rồi để cậu tự tra tấn mình một đêm như vậy.

Dương Đông Quân bất chợt nhoẻn khoé miệng, lộ ra một mạt ý cười tỏ vẻ tiếc nuối.

- Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta bị hãm hại? Kỳ thực Bắc Đường Ngạo ngươi lo chuyện không đâu rồi bởi xuân dược là do bản thân ta tự uống. Đáng ra theo kế hoạch Dương Đông Quân này một bước có thể làm tiểu tình nhân của vương gia thế mà nhờ lòng tốt của ngươi lại phá hỏng tất cả. Ngươi nói xem chuyện này có đáng giận không?

Đáp án này quá đủ để chọc giận Bắc Đường Ngạo, ngón tay hắn vô thức siết chặt, giọng cũng đanh nghiến lại.

- Ngươi thèm khát hắn như vậy?

Lúc này đến lượt Dương Đông Quân triệt đệ tức giận. Cậu giương mắt lên nhìn Bắc Đường Ngạo, ánh mắt tuy hung dữ kỳ thực lại đang cố gắng che giấu đi nét đau thương.

- Phải! Ta thèm khát, thèm khát nam nhân đến nỗi không biết vô liêm sỉ mà uống cả xuân dược đấy thì làm sao? Huống chi đối phương là vương gia thân phận cao quý, ngoại trừ hoàng thượng ra còn ai dám hô to gọi nhỏ với hắn. Nếu biểu hiện tốt biết đâu ước mơ được gia nhập vào hoàng thất của ta sẽ không còn xa nữa.

Bắc Đường Ngạo đẩy ngã Dương Đông Quân trở lại giường, hai tay nắm chặt lấy cổ áo, đối diện với ánh mắt vô hồn kia. Đêm qua hắn có biết bao nín nhịn mà không xâm phạm người này thế nhưng có lẽ hắn vừa làm một chuyện thừa thãi.

- Hảo! Ngươi đã muốn nam nhân như vậy, ta đây cũng có thể chứ.

Dương Đông Quân vẫn giữ được nét bình tĩnh đối mặt với Bắc Đường Ngạo, không hề có một tia ngạc nhiên hay hoảng hốt. Cậu biết trong lòng Bắc Đường Ngạo mình có khi còn chẳng bằng khúc gỗ vô tri vô giác cho nên sẽ không đời nào có chuyện hắn chạm đến mình đâu.


trướctiếp