Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 58: Chúng ta sinh thêm hài tử đi (H)


trướctiếp

- Hoàng huynh đêm qua lao lực quá độ hay sao mà mặt mũi bơ phờ như thế? Có làm gì thì làm nhưng đừng để tinh tẫn nhân vong nha!

- Ngươi chẳng phải nói trở về chỉ để nhìn mặt An nhi sao? Giờ người cũng gặp được rồi còn không mau cút!

- Vốn là như thế, bất quá đệ chuyển mục đích rồi.

Thấy toàn bộ thủy mâu đều phóng tới như muốn thiêu cháy mình, Hiên Viên Phá cười một tiếng.

- Đừng làm bộ dáng dọa người đó, đệ không dám tranh giành mất đại mỹ nhân hay uy hiếp tới ngai vàng của huynh đâu, chỉ là đệ đây đang hứng thú với một người.

- Là ai?

- Dương Đông Quân!

Hiên Viên Nhật thu lại ánh mắt sắc như dao, cúi xuống tiếp tục xem văn kiện tỏ vẻ không quan tâm tới Hiên Viên Phá thế nhưng miệng lại đột nhiên nói.

- Hắn không giống mấy tên nam kỹ mà ngươi đã từng chơi đâu, đừng phí công vô ích.

- Ai, Hôm qua Bắc Đường Ngạo vừa mới cảnh cáo đệ, hôm nay lại đến lượt huynh giáo huấn, xem ra Đông Quân không phải là nhân vật bình thường a!

- Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu cầu kiến!

Chỉ cần nhắc đến hai chữ "hoàng hậu" là bất luận trong hoàn cảnh nào Hiên Viên Nhật đều có thể bày ra bộ dáng háo hức không khác gì hài tử được kẹo.

- Mau mời đệ ấy vào.

Một vầng dương quang đã ngay lập tức rọi vào cái nơi mà mới một giây trước thôi còn chẳng thấy được ánh mặt trời khiến cho Hiên Viên Phá hắn không biết phải

Thái độ tiếp đón của Hiên Viên Nhật đối với mình cùng người kia quá mức trái ngược làm cho Hiên Viên Phá hắn đúng lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.

- Đệ lại như vậy mới trở về mà lần nào thấy mặt cũng muốn đuổi đi trong khi xa hoàng chưa được mấy canh giờ đã xoắn hết cả lên.

- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà mang ra so sánh với An nhi.

- Phải phải, nhìn ánh dương quang ngay lập tức chiếu thẳng vào cái nơi mà một giây trước còn chẳng thấy ánh mặt trời đủ biết là đệ và hoàng tẩu tuyệt không phải cùng một cấp bậc. Nhưng không biết đã có ai ngoài đệ trông thấy bộ dáng không có tiết tháo này của hoàng huynh chưa?

Tiếc là Hiên Viên Phá có nói gì thì Hiên Viên Nhật cũng chẳng nghe lọt tai nữa khi mà toàn bộ lực chú ý của y hiện đang đặt trên...cánh cửa.

Không để y phải chờ lâu, Ngụy công công chậm rãi đẩy cửa ra, một bóng người thong thả bưng một chén canh đến đặt trước bàn.

- Ngươi uống bát canh này đi cho nóng.

Hiên Viên Nhật rất tự nhiên mà kéo Bình An ngồi trên đùi mình, xoa xoa bàn tay.

- Cứ phân phó cho hạ nhân làm là được rồi, đệ không cần phải nhọc công thế này đâu.

Cái gì đang xảy ra trước mắt hắn vậy? Không! Phải là chọc mù mắt hắn đi.

- Ai ai ai! Dẫu biết rằng đây là trong phòng nhưng hai người cũng nên chú ý tới người khác nữa chứ.

Không biết đến còn có người thứ ba xuất hiện ở đây, Bình An xấu hổ đứng dậy.

- Vương.....gia đến từ bao giờ vậy?

- Đệ vẫn luôn ở đây, chỉ có hoàng tẩu là không thèm để ý tới thôi.

Hiên Viên Nhật không ngần ngại gửi tới ánh mắt cảnh cáo. Hiên Viên Phá rùng mình một chút, nếu hắn không thức thời lui ra chắc từ nay về sao khó lòng mà yên ổn ở với cái người thê nô này.

- Được rồi, đệ lăn đây, nhường không gian cho hai người tâm sự.

Hai từ cuối được Hiên Viên Phá hảo tâm nhấn mạnh khiến cho vành tai Bình An hồng hết cả lên, Hiên Viên Nhật biết cậu đang ngượng đứng lên từ phía sau ôm lấy người vào lòng.

- Không cần để ý tới Hiên Viên Phá, từ bé hắn tính đã vậy nhưng chẳng để tâm chuyện gì đâu.

Bình An quay lại, nhìn sâu vào đôi mắt thâm quầng của người yêu minh chứng cho sự thiếu ngủ rõ ràng. Thỉnh thoảng một vài hôm y như thế, ngay khi về phòng hoàng bào không cả kịp cởi đã leo lên giường ngủ say không hề hay biết gì.

- Dạo này bận lắm sao?

- Không có.

Không có mà gương mặt trông bơ phờ như thế, Bình An cậu lại chẳng thế khuyên y bỏ dở công việc triều chính đang cấp bách nên chỉ có thể nói.

- Đừng làm việc quá sức.

- Vậy hoàng hậu bóp vai cho trẫm đi.

Biết ngay cái con người này mà, khi cậu ôn nhu một tấc y lại muốn tiến thêm một thước.

Hiên Viên Nhật ngồi xuống ghế tuỳ ý để Bình An xoa bóp cho, chỉ có bên cậu y mới hoàn toàn thả lỏng bỏ xuống mọi phòng bị.


trướctiếp