Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 57: Trị liệu


trướctiếp

- Hồi thái tử! Hoàng hậu đang chờ ở bên ngoài.

- Ngươi còn chần chừ gì nữa, mau mời phụ thân vào.

Bình An bước vào thấy Hiên Viên Nguyệt vội vàng thu dọn lại sách vở, áy náy nói.

- Làm phiền con sao?

- Phụ thân đừng nói vậy, không có chuyện đó đâu ạ.

Hiên Viên Nguyệt không giống muội muội của mình. Hiên Viên Từ Hy luôn coi mẫu hậu sinh ra mình như là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn Hiên Viên Nguyệt là nam nhi lại chín chắn hơn nhiều, nó đủ lớn để hiểu việc nam nhân mang thai có bao nhiêu kỳ quái. Hơn nữa, là một thái tử, lịch học tập thơ văn của Nguyệt nhi chiếm rất nhiều thời gian cho nên số lần Bình An có cơ hội tiếp xúc với chính hài tử cũng hạn chế. Vì vậy đôi khi cậu cũng không biết trong lòng Nguyệt nhi có suy nghĩ gì khác về mình không?

- Con xem, học hành là việc cấp thiết nhưng phải nhớ điều dưỡng thân thể.

- Nhi thần đã biết.

Mở miệng ra là Hiên Viên Nguyệt lại một câu "nhi thần" hai câu "nhi thần" làm cho Bình An cảm thấy có hơi xa cách. Dù cho cậu đã cố để kéo gần hơn khoảng cách hai người nhưng kết quả có vẻ không như mong đợi. Điều này đương nhiên không thể trách được. Từ khi hài tử lên hai tuổi, Hiên Viên Nhật đã dành mọi sự dạy dỗ để Hiên Viên Nguyệt có thể trở thành một thái tử giỏi giang sau này thay y cai quản đất nước. Vì lẽ đó mọi lễ nghĩa Hiên Viên Nguyệt cũng đều học thuộc nằm lòng, chưa bao giờ phạm phải lại chẳng khi nào tuỳ hứng như Từ Hy.

Tuy nhiên trong lòng Bình An vẫn nghĩ Nguyệt nhi dù sao cũng chỉ là một hài tử mười tuổi, cái tuổi mà đáng lẽ đang được vui chơi thỏa thích thì hài nhi của cậu đã phải nạp vào trong đầu bao quyển kinh thư. Nếu như cậu sinh thêm một vài hài tử nữa có khi sau này các đệ muội sẽ giúp đỡ cho nó cũng là giảm bớt cho Hiên Viên Nhật một phần gánh nặng.

Nhưng để mở miệng được thực sự rất khó, Bình An chẳng biết phải bắt đầu từ đâu với vấn đề tế nhị này cả.

- Phụ thân!

- À! Con nói đi.

- Người có suy nghĩ rằng sẽ sinh thêm đệ muội cho nhi thần không?

Bình An không lường trước được hài tử lại đem đúng vấn đề cậu đang canh cánh này nói ra.

- Nếu như vậy....con không sao chứ?

Hiên Viên Nguyệt lắc đầu.

- Nhi thần biết phụ thân vẫn luôn nghĩ cho nhi thần nhưng có thêm đệ muội là một việc đáng mừng. Hơn nữa so với nhi thần có lẽ người phụ thân nên quan tâm là phụ hoàng thì hơn. Chắc phụ thân biết là hoàng vẫn luôn muốn có một nhi nữ của riêng mình.

Hiên Viên Nguyệt đã đến tuổi ngồi sau bình phong nghe Hiên Viên Nhật thượng triều. Nó biết nhiều lúc phụ hoàng bị sức ép rất lớn từ bá quan văn võ đại thần. Ai nói vua là có quyền lực to nhất, ngược lại mới đúng, là hoàng đế ngay cả cơ hội muốn chung sống người mình yêu đã khó, rồi đến cả việc phải sinh bao nhiêu người con cũng bị người khác chi phối, thậm chí muốn một hôm nghỉ ngơi thôi còn không có. Đó là chưa kể những chuyện ngoài lề như hôm nay Đại học sĩ gả nhi nữ, ngày mai Ngự sử đại nhân làm lễ tân gia, rồi chuyện mừng thọ, ma chay, đám đình của biết bao gia quyến có thế lực khác cũng phải có sự lưu tâm nhất định.

Hiểu được những điều đó cho cho nên khi bị phụ hoàng ép mình học đủ thứ, Hiên Viên Nguyệt không hề oán giận mà còn ra sức học tập nghiêm túc.

Nhưng những lý do đó bất quá chỉ là phụ, điều mà Hiên Viên Nguyệt muốn phụ thân sinh thêm hài tử là vì muội muội Từ Hy không phải con ruột của phụ hoàng. Chuyện này Hiên Viên Nguyệt đã biết được một thời gian, chẳng qua người khác không để ý hay chính xác hơn là không dám nghĩ đến thôi chứ sự quan tâm của Bắc Đường Ngạo đối với Hiên Viên Từ Hy quá mức lộ liễu. Dù chỉ là một hài tử nhưng sau vài lần quan sát Hiên Viên Nguyệt đã phát hiện được sự thật động trời này. Tuy nhiên nó chọn cách im lặng, im lặng là tốt nhất cho mọi người. Không phải phụ thân, phụ hoàng và Bắc Đường Ngạo vẫn im lặng để sống cho tốt đấy sao. Nếu nó làm ầm lên hậu quả chỉ có mất chứ không được gì. Phụ hoàng đối xử với muội muội rất tốt, thậm chí còn tốt hơn nó nữa nhưng chung quy vẫn không phải là con ruột, có những thứ không thể cưỡng cầu. Có những lúc Hiên Viên Nguyệt đi qua vô ý thấy ba người phụ hoàng, Tiểu Hy và Bắc tướng quân cùng một chỗ nhưng lúc nào phụ hoàng cũng là người lui về sau nhường không gian cho hai người họ. Tất cả những việc làm ấy của người đại biểu cho cái gì? Chính là phụ hoàng rất yêu phụ thân và vì yêu nên có thể hy sinh, chấp nhận hết thảy.

- Nguyệt! Con....

- Phụ thân không cần ngạc nhiên, chuyện này nhi thần đã biết khá lâu rồi.

- Phụ thân xin lỗi, phụ thân không có ý định giấu con.

- Không sao, nhi thần hiểu phụ thân có nỗi khổ của mình.

- Chuyện sinh thêm hài tử, đó là suy nghĩ của nhi thần. Phụ thân có thể cân nhắc hoặc không.

- Kỳ thực phụ thân đến đây là để nói với con chuyện này, ta nghĩ dù gì cũng nên hỏi qua ý kiến của con một chút.

Từ trước Bình An đã có ý định đó, việc có thêm hài tử sẽ giảm bớt áp lực cho cả Hiên Viên Nhật và Hiên Viên Nguyệt. Hơn nữa Hiên Viên Nhật yêu thích hài tử như vậy, dù Từ Hy không phải con đẻ nhưng y vẫn đối xử rất tốt, chuyện này đổi lại là người khác chưa chắc đã chấp nhận được huống chi là thực hiện. Thế mà cho tới bây giờ cậu vẫn chưa làm được gì để báo đáp lại được tình cảm đó. Mà ngoại trừ việc sinh cho y thêm một người con có lẽ cậu cũng không biết làm gì khác.

Bình An biết tầm tuổi này hoài thai có thể có chút mệt nhọc nhưng chỉ cần bản thân cậu chịu đựng một chút không phải mọi việc đều tốt cho tất cả mọi người rồi sao?

- Phụ thân không cần lo, nhi thần chưa bao giờ hết tự hào là hài tử do người sinh ra. Phụ thân hãy suy nghĩ kỹ càng, đừng vì người khác mà tự tạo áp lực cho bản thân.

Hiên Viên Nguyệt từ bé đã trưởng thành bên Hiên Viên Nhật nó hiểu những phiền muộn của phụ hoàng hơn hết thảy, những chịu đựng, những sự bất lực buông xuôi của phụ hoàng rồi khi phụ thân về cũng là kéo vầng dương ấm áp một lần nữa trở lại với phụ hoàng. Cho đến nay dường như mối quan hệ hai người đã tốt lắm, vậy mà Hiên Viên Nguyệt cảm nhận được trong thâm tâm phụ thân vẫn còn có một chỗ nào đó phòng bị, chưa thực sự mở lòng với phụ hoàng. Đương nhiên điều này nó không nói ra, vì nên để phụ thân tự hiểu và thay đổi thì hơn.


trướctiếp