Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 52: H


trướctiếp

Bình An nhìn vào đôi mắt Hiên Viên Nhật đã nhuốm đầy dục vọng nhưng hằn sâu trong đó là bao cảm giác hối hận cùng tội lỗi.

Mấy hôm trước Bình An vô tình phát hiện bên trong thư phòng rộng lớn có một gian nhỏ bí mật. Điều ngạc nhiên một chỗ như thế nên để những tài liệu cơ mật nào đó thì ngược lại nó chỉ dùng để chứa tranh chân dung một người. Đương nhiên người trong bức họa không ai khác chính là bản thân cậu, Bình An trên đó lúc hờn giận, lúc lại buồn rầu hoặc là trầm tư suy nghĩ, thậm chí có cả những cái mà không rõ cậu đang biểu lộ cảm xúc gì. Bình An lật, lại lật từ chồng này sang chồng khác, cậu phát hiện ra một điều tất thảy số chúng, ít cũng phải mấy trăm bức thế nhưng lại không hề có một cái nào vẽ cậu đang cười. Bất chợt có một tấm màn rủ xuống dường như để che đậy gì đó ở phía sau thu hút tầm nhìn của Bình An, cậu tò mò bước tới đưa tay lên vén màn ra, một bức tranh cực lớn được đóng khung và treo lên, người trên đó cười rất tươi dường như đang vô cùng hạnh phúc.

Nói đến nguồn gốc của nó, có lẽ đó là chuyện mà Hiên Viên Nhật chẳng bao giờ muốn nhắc đến. Lúc gọi người họa ra chân dung của Bình An, Hiên Viên Nhật mới nhận ra đã từ lâu, lâu lắm rồi, lâu đến độ Hy nhi từ một bào thai ba tháng đến khi trở thành một hài tử sáu tuổi hoạt bát, Bình An chưa hề trao cho mình cái loại cảm xúc gọi là vui, ngay đến cả một cái cười mỉm thôi cũng không có. Cho nên y đã phải nương theo nét mặt khi Bình An và Bắc Đường Ngạo dùng điểm tâm với Từ Hy ở trong mái đình mà vẽ ra. Dù biết rằng người trong tranh không phải cười với mình đâu nhưng Hiên Viên Nhật vẫn dành sự ưu ái lớn nhất cho bức hoạ này bởi vì An nhi của y khi cười là đẹp nhất.

Lần thứ hai bước vào căn phòng ấy, Bình An lại tìm thấy một hòm thư đã đầy, từng câu từng chữ trong đó mô tả một cách chi tiết về những nếp sống sinh hoạt của cậu trong vòng mấy tháng đầu sau khi ra khỏi cung. Không hiểu sao khác với trước kia, hành động theo dõi bất hợp pháp lần này của y làm cậu thấy cảm động nhiều hơn là tức giận. Bình An đột nhiên nghĩ tới nếu không phải mình đến đây, có lẽ suốt đời cậu cũng không biết sự hiện diện của chúng, không biết được tình cảm của Hiên Viên Nhật sâu nặng tới cỡ này.

Nghĩ đến đó, bàn tay đang nắm chặt áo bỗng dưng thả lỏng, Bình An nhỏ giọng nói.

- Ngươi....nhẹ nhàng một chút là được.

- Ta sẽ.

Hiên Viên Nhật kéo từng nút thắt buông ra hai vạt áo, mọi hành động đều hết sức cẩn thận và chậm rãi để Bình An có thể thích ứng. Cậu cảm nhận được da thịt nóng bừng của y cận kề, nhắm mắt giao phó mình cho ai kia.

Hiên Viên Nhật nhìn biểu hiện tận hưởng của Bình An, như được cổ vũ y không cố kỵ ngậm một bên nhũ hoa, dùng lưỡi đảo vòng quanh lặp đi lặp lại động tác gảy gảy đầu ngực, rồi bất ngờ mút thật mạnh.

- Ưhm.........Ah...........

Một loại cảm giác tê dại từ trung tâm đầu ngực bắt đầu lan tràn, Bình An khống chế không được rên lên lại ngay lập tức đưa tay bịt miệng không cho những âm thanh kia lọt ra ngoài.

Nhìn những hành động trước kia cứ như cố tình mà diễn ra trước mắt mình khiến Hiên Viên Nhật thêm minh bạch rằng những vết thương mình gây ra cho người này là quá lớn dù có bù đắp cả đời vẫn khó lòng lấp đầy được.

Hiên Viên Nhật giả vờ mắt điếc tai ngơ chuyển sang bên đầu nhũ bên kia, tay không an phận xoa xuống vùng bụng. Lúc này chỉ có hành động mới có thể khiến cậu tin tưởng mà xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Tiếp đó cả người Hiên Viên Nhật trượt xuống phía dưới, thoát hết quần và nội khố Bình An, cầm lấy phân thân bé nhỏ đang nằm ẩn mình trong một đám lông mao thưa thớt vươn lưỡi liếm lộng, nhưng là không hiểu do sợ hãi hay vì cậu không có hứng thú mà nó vẫn nằm im bất động.

Hiên Viên Nhật không nghĩ nhiều bắt lấy ngậm vào miệng toàn bộ. Phân thân bao bọc trong khoang miệng ấm áp, lại được y đặc biệt phun ra nuốt vào có quy luật, Bình An không chịu nổi kích thích lớn như thế, sau một hồi cố gắng của vị cửu ngũ chí tôn cuối cùng nó cũng cứng rắn đứng lên. Cũng khó trách được, gần mười năm, hai người làm tình không biết đếm bao nhiêu cho xuể song số lần y khẩu giao cho cậu thì tính cả lần này mới là lần thứ hai thôi.

Nghĩ đến điều ấy, Hiên Viên Nhật mới biết là bản thân mình đáng trách đến nhường nào cho nên đêm nay y sẽ khiến Bình An thoải mái nhất có thể. Nhìn ngọc hành đã cứng rắn đến mức có một ít dịch rỉ ra, y vẫn là không nhả ra ngược lại còn dùng lưỡi trêu đùa đầu đỉnh, Bình An cong người thở dốc, tay nắm chặt sàng đan.

- Đừng......đừng................ta sắp...........A..............Ah...

Bình An không nhịn được bắn đầy trong khoang miệng Hiên Viên Nhật, y ngậm chặt tinh dịch của cậu đưa xuống đổ vào hậu huyệt làm bôi trơn, cậu cảm nhận được chính chất lỏng ấm nóng của mình đang chảy ngược vào trong, một cảm giác vừa kích thích vừa xấu hổ tội cùng.

Hiên Viên Nhật xoa xoa ở cửa ra vào, một ngón tay đi vào dò xét, không quên quan sát sắc mặt Bình An, đến khi thấy hàng lông mày của cậu dãn ra thì ngón tay đã vào ra thông thuận. Tiếng tên rỉ đáp lại kích thích hưng phấn của y, trong cơ thể Bình An lập tức tăng thành ba ngón tay, hậu huyệt đã hơi mở rộng dễ dàng dung nạp cả ba, tuỳ ý để chúng mãnh liệt cắm rút trong mình.

Rút ngón tay ra, nhìn lỗ nhỏ xinh đẹp mấp máy run rẩy mãnh liệt, đầu lưỡi Hiên Viên Nhật đang định tiến vào, hậu huyệt giống như xấu hổ mà bất ngờ gắt gao khép kín. Y cũng không quá gấp gáp hướng bên trong đỉnh tiến mà chậm rãi liếm một vòng xung quanh lỗ nhỏ.

Sự dịu dàng của Hiên Viên Nhật làm Bình An bớt khẩn trương, thân thể cũng từ từ mà bình tĩnh lại, hậu đình khôi phục hé mở, thậm chí trong miệng phát ra tiếng nhỏ như mèo kêu có tác dụng thúc tình.

- Ah......ưh.....đừng......

Hiên Viên Nhật thừa dịp lỗ nhỏ mở ra hết sức, đầu lưỡi đột nhiên đâm vào rất nhanh rồi khuấy động. Y dùng sức tách hai cánh mông tới cực hạn đến nỗi vách tường phấn hồng ở huyệt khẩu cũng bị kéo ra, đầu lưỡi linh hoạt như con rắn nhỏ một chút lại một chút đâm sâu vào.

Quá trình tiền diễn này kéo dài triệt để cắt đứt sự chịu đựng của Hiên Viên Nhật, y cởi sạch y phục của mình trong một tích tắc cầm lấy lấy côn th*t thô to đặt ngay cửa mình. Ngay lúc Bình An cho rằng sẽ bị vật thể này đâm thẳng vào trong thì bên tai vang lên tiếng thì thầm.

- Được chứ?


trướctiếp