Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 47: Cuộc sống mới


trướctiếp

Tháng tám, bầu trời đêm không chút gợn mây, tiếng con trùng vang lên rộn rã, hương hoa quế thơm ngát nhuộm đầy không gian. Trong căn nhà nhỏ làm bằng lá trúc đơn sơ, một thân ảnh đang chăm chú đọc sách.

Rời khỏi hoàng cung, Bình An không đi đến phủ đệ riêng Hiên Viên Nhật chuẩn bị cho lại càng không muốn nhận sự giúp đỡ của Bắc Đường Ngạo. Sau một hồi tìm kiếm cậu liền vừa ý chỗ này- là một khu bình dân ở kinh thành. Nơi đây phần lớn là những người nghèo, họ làm việc vặt xung quanh cũng miễn cưỡng sống qua ngày, dường như một bên là kinh thành phồn hoa đô thị cùng bọn họ không hề liên quan.

Lúc Bình An mới đến gần như không có một ai không quan tâm vì họ còn có nỗi lo cơm áo gạo tiền trọng yếu hơn nhiều. Song qua mấy lần được Bình An tận tình giúp đỡ, họ đã dần trở nên yêu quý thanh niên này. Nói ra có chút buồn cười, niên kỷ của Bình An đã qua hai bảy nhưng với nước da trắng, vóc dáng lại nhỏ nhắn nói thế nào người ta cũng cho rằng chỉ tầm cỡ hai mươi, hai hai là cùng.

Không những thế, Bình An còn là trung tâm của mọi sự nhờ vả khi mà xung quanh khu đó có mỗi mình cậu biết chữ.

Chuyện này cũng dễ hiểu.

Người nghèo mà, thiếu ăn, thiếu mặc đã đành lại còn sinh nhiều con cái. Một hộ ít cũng phải hai ba đứa nheo nhóc, nhiều có khi còn sáu, bảy đứa. Cái nghèo, cái đói buộc chúng từ nhỏ đã phải đi phụ giúp cha mẹ lấy đâu ra thời gian đi học hành, mà có thời gian đi nữa thì cũng làm gì có tiền. Nên cái nghèo cứ đeo bám họ từ đời ông đến đời cha, rồi cha lại truyền sang đời con.

Bình An ngẫm nghĩ cậu có mở y quán thì sợ là chẳng ai đến xem bệnh đâu, vì một ngày nghỉ có thể đồng nghĩa với việc hôm đó gia đình họ có nguy cơ nhịn đói. Thế nên suy đi tính lại cậu quyết định mở một lớp dạy trẻ.

Làm nghề gõ đầu trẻ Bình An không cần bỏ đồng vốn nào nên cậu không nghĩ tới việc cần thu học phí. Vả lại cái chính là cậu muốn mấy đứa trẻ này có tương lai sáng sủa hơn một chút so với cha mẹ chúng. Nếu không khấm khá hơn thì ít ra biết được con chữ ra đường cũng đỡ bị kẻ xấu lường gạt.

Ban đầu chỉ có mấy đứa trên mười tuổi theo học, sau đó mấy hài tử nhỏ hơn cũng đến nhập lớp. Đến bây giờ đã gần hai chục đứa, tuổi nào cũng có cả.

Gấp lại trang sách đang đọc dở, lại mở ra một tập giấy khác, chính là bài kiểm tra viết sáng nay Bình An cho các học trò làm. Nhìn những nét chữ nguệch ngoạc trên trang giấy, đôi khi còn bôi mực bẩn lấm lem, cậu bất giác nở nụ cười.

Quả nhiên khi tiếp xúc với trẻ con vô tư như tờ giấy trắng khiến tâm hồn ta thoải mái đến lạ.

Trải qua sự việc kia giống như đã qua một đời, Bình An quá mệt mỏi với những thủ đoạn, những mưu tính của người lớn. Còn trẻ thì con khác, chúng nghĩ gì nói nấy, không hề có tâm cơ, ý đồ gì.

Đặt bút xuống, Bình An cuộn tròn các bài thi rồi buộc lại. Một ngày nghỉ trôi qua thật nhanh, cậu và những đứa trẻ lại bắt đầu tuần học mới.

Nắng hoàng hôn rọi trên mặt đất, mái nhà tranh đơn sơ vang lên tiếng hài đồng trật tự.

- Phu tử, tạm biệt.

- Tạm biệt, nhanh về nhà đi nào.

Nhìn chúng từng đứa từng đứa một bước ra cửa phòng học, Bình An mới thu hồi ánh mắt, chuyên tâm sắp xếp các quyển sách trên bàn gỗ.

- Trần phu tử!

- Trương đại tẩu, chào tẩu. Mời tẩu vào nhà uống chén trà nhạt.

- Ta đem học phí tháng này. Xin Trần phu tử đừng chê cười.

Bình An dùng hai tay tiếp nhận giỏ thứ ăn mà đại tẩu đưa tới. Trong giỏ không có gì nhiều, chỉ là mấy mẩu lương khô cùng vài quả trứng gà.

- Trương đại tẩu, tẩu khách khí quá rồi.

- Nếu không có Trần phu tử dốc lòng dạy dỗ, tiểu tử ngốc nhà ta lại theo mấy đứa hư hỏng lêu lổng khắp nơi.

- Kỳ thực tiểu Dương rất thông minh, chẳng qua nó còn nhỏ ham chơi là chuyện bình thường, tẩu không nên quá lo lắng.

- Thế thì lại càng phải nhờ cậy vào Trần phu tử hơn nữa.

Khách sáo hàn huyên vài câu, Trương đại tẩu đã vội trở về, Bình An đem chỗ thức ăn vào nhà, thế là tối nay không cần ra chợ rồi.

Người dân nơi này tuy nghèo khổ nhưng không phải là người không hiểu đạo lý. Mặc dù Bình An nói dạy học miễn phí nhưng họ ít hay nhiều thỉnh thoảng đều mang ít lễ vật nói là tôn sư trọng đạo. Chứng kiến lòng thành kính của người ta đối với mình như vậy, Bình An không nỡ từ chối.

Dọn ra một mâm cơm độc hai quả trứng chiên và một đĩa rau luộc. Bình An vừa cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì có tiếng bước chân vững vàng bước vào cửa.

- Ngươi đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống dùng bữa luôn.

Bắc Đường Ngạo liếc nhìn hai món ăn đạm bạc, trên mặt xuất hiện biểu cảm không rõ ràng.

- Lại để ngươi chê cười rồi.

- Bình An, ngươi dự định cứ sống thế này đến cuối đời sao?

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Bắc Đường Ngạo nhắc tới vấn đề này, cho dù Bình An hiền lành ít nói đi chăng nữa nhưng không có nghĩa là cậu không biết bực mình.

- Như thế này có gì không tốt? Ngày ngày được tiếp xúc với bọn trẻ cuộc sống khoái hoạt hơn trước kia cả ngàn lần.

Dù ngẫu nhiên thỉnh thoảng nhìn học trò khiến Bình An bất giác nhớ đến Hy nhi và Nguyệt nhi. Cậu cũng đã dằn vặt nhiều về chuyện mình rời đi thế này thì chúng sẽ ra sao? Song nghĩ lại chúng không còn quá nhỏ để cần cậu bảo hộ nữa, cũng đến lúc cậu được phép đi tìm hạnh phúc riêng cho mình.

- Ngươi....sao không cân nhắc thử đề nghị của ta?

- Bắc Đường Ngạo! Ngươi cũng biết ta rất mệt mỏi với cuộc sống như vậy rồi còn gì.

- Nhưng ta...

- Đủ rồi! Nếu muốn ngươi có thể ngồi xuống dùng cơm, còn chuyện khác ta không có tâm tình để bàn luận nữa đâu.


trướctiếp