Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 43: Biết hay chưa?


trướctiếp

Trái với suy nghĩ ban đầu của Bình An, Hiên Viên Từ Hy sau khi bái sư mỗi ngày đều ra sức học hành và tất nhiên các cung nữ trở thành đối tượng luyện tập bất đắc dĩ của bé. So với trước kia các nàng phải đối phó với mấy trò trẻ con hái hoa bắt bướm, việc này xem ra còn mệt hơn. Không ai dám mạnh tay với công chúa mà không đánh trả thì bị đánh tơi bời. Chốn hoàng cung uy nghiêm nay náo loạn tới độ gà bay chó sủa.

Việc này khiến Từ Hy càng ngày càng quấn quýt lấy Bắc Đường Ngạo không rời đến mức có khi mấy ngày liền Bình An không thấy lần nào. Không còn cách nào khác cậu phải đích thân sang đây thăm hài tử.

Lúc này ở đình viện, một thân ảnh nhỏ bé nhưng lưu loát trở mình trên không trung vươn mũi kiếm lên phía trước lập tức hàng ngàn cánh hoa rơi xuống phủ đầy sân đình. Sau đó cả người lộn một vòng tiếp đất nhẹ nhàng, một cánh hoa còn vương trên mái tóc.

- Ba! Ba! Ba!

Đột nhiên truyền đến một tràng vỗ tay tán thưởng, công chúa theo tiếng nhíu mày nhưng khi phát hiện người đến là ai trên mặt lập tức lộ ra lúm đồng tiền hồn nhiên.

- A... Mẫu hậu!

- Vi thần tham kiến hoàng hậu.

- Nô tài ( nô tỳ) tham kiến hoàng hậu.

- Các ngươi cứ tiếp tục công việc đi, không cần để ý đến ta.

- Mẫu hậu thấy hài nhi múa kiếm thế nào ạ?

- Giỏi lắm!

Chẳng mấy khi mẫu hậu sang chứng kiến mình học võ, Từ Hy không ngại thể hiện bản thân thêm một lần nữa.

- Vậy để con múa lại cho người xem nha.

- Hảo!

- Hoàng hậu, mời.

Bình An cùng Bắc Đường Ngạo lại ngồi xuống bên cạnh một bàn đá đã đặt sẵn trà, bánh hai người vừa ăn vừa quan sát Từ Hy tập võ.

Bắc Đường Ngạo đưa mắt theo về phương xa đột nhiên buông một câu.

- Ngươi có nghĩ đến một ngày nào đó sẽ tha thứ cho người ấy không?

Bình An thu hồi ánh mắt đang chăm chú nhìn Từ Hy, trái tim đập phập phồng mãnh liệt nhưng vẫn là lắc đầu phủ nhận.

- Tình huống của ta cùng y... sợ là không còn bất cứ khả năng nào cứu vãn.

Bắc Đường Ngạo nguyên bản đã nhìn thấy Hiên Viên Nhật từ đằng xa đang tiến lại đây mới cố ý dò hỏi một câu như vậy. Cuối cùng nhận được câu trả lời đúng như mình hy vọng chờ mong, khoé miệng khẽ câu lên cười.

Cước bộ của Hiên Viên Nhật dừng lại, vẻ mặt tràn đầy nhu tình bỗng chốc bị tạt nguyên một chậu nước đá, căng cứng ngưng trệ dị thường.

Mấy tháng qua nguyên lai chỉ là y đang tự lừa mình dối người, cho rằng Bình An đã dần dần tha thứ và tiếp nhận mình. Vậy mà hóa ra tất cả là do y hão huyền, mơ mộng thôi sao? Nhiều năm đăng cơ, gặp vấn đề nan giải đến đâu Hiên Viên Nhật y đều có thể tìm ra hướng giải quyết ổn thỏa thế nhưng lại thực không biết làm cách nào để xoay chuyển trái tim của một người.

Đường đường là đế vương một nước nhưng lại phản lại tất cả cung quy mà mình đã đặt ra để chăm sócyêu thương con người khác như con đẻ, không những thế còn để cho cha của nó vào ra cung tự do để gặp nó. Thế mà cái Bình An nhìn thấy chỉ là y đang đùa giỡn, đang giày vò cậu nhưng chỉ có như vậy liệu có đáng cho y phải hy sinh, nhẫn nhục như vậy từng ấy năm.

Bình An liệu đã từng nghĩ đến rằng Hiên Viên Nhật y là vua một nước không phải là một tên lông bông ngoài đường, danh dự nhân phẩm của y là danh dự là tồn vong của đất nước này. Hiên Viên Nhật ngay đến cả trong mơ cũng không dám nghĩ nếu thân phận thực sự của Từ Hy lộ ra hậu quả sẽ khủng khiếp tới mức nào? Vì ai mà đáng lẽ ra hài tử đó phải được Hiên Viên Nhật giấu ở một nơi bí mật lại đường đường chính chính sống trong cung như hoàng huynh của mình.

Bình An không hề nghĩ mà chắc cũng không muốn nghĩ tới những áp lực mà Hiên Viên Nhật đang chịu, những nỗi thống khổ đang giày vò y. Mỗi lần nói chuyện đều xoay quanh Từ Hy, chịu ở lại cũng vì Từ Hy, chịu nằm cùng y trên một chiếc giường cũng chỉ vì Từ Hy, lẽ nào trong đầu cậu nam nhân tên Hiên Viên Nhật không có một phân lượng nào hay sao?

"Bình An a! Đệ nói ta tàn nhẫn song ai mới chân chính là kẻ tàn nhẫn đây? Cho dù ta đã khiến đệ bị tổn thương, cho dù ta đã van xin đệ tha lỗi đi nữa, cho dù ta đã tận lực đáp ứng mọi yêu cầu của đệ... chẳng lẽ ta nỗ lực đến mức nào cũng chỉ có thể đổi lại bằng một câu" không còn bất cứ khả năng nào cứu vãn" của đệ thôi sao?"

Xoay người, Hiên Viên Nhật lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, rõ ràng là y bị bệnh dạ dày cơ mà, hà cớ gì trái tim lại đau đến thế này?

Bình An đang nghĩ Bắc Đường Ngạo không nói gì thêm nữa, bất ngờ câu tiếp theo của hắn làm cậu không thể không cứng người.

- Vậy ta thì sao?

- Ta...

Bắc Đường Ngạo giơ tay lên ra ý Bình An đừng trả lời vội, hắn còn chưa nói hết.

- Tình cảm ta dành cho ngươi dù là trước kia hay bây giờ vẫn chưa từng thay đổi. Nếu chuyện với hắn đã không thể vãn hồi, ngươi có nên nghĩ tới việc cho mình một cơ hội cũng là... cho ta một cơ hội.

- Dương thúc thúc!

Từ Hy tuy đang hăng say tập luyện nhưng vừa thấy Dương Đông Quân xuất hiện đã to giọng kêu lên.

- Vi thần tham kiến hoàng hậu, tham kiến công chúa.

Sự xuất hiện bất thình lình của người thứ ba làm cuộc nói chuyện bị gián đoạn, cả hai lập tức khôi phục tinh thần.

Vì có chuyện gấp nên Dương Đông Quân hành lễ xong cũng không nán lại mà cùng với Bắc Đường Ngạo rời đi ngay.

Bình An dõi theo tấm lưng hai người, nặng nề thở dài.

" Bắc Đường Ngạo ngươi có một người như Dương Đông Quân bên cạnh, cớ sao không biết hảo hảo quý trọng lại cứ cố chấp với một người như ta. Cơ hội ngươi cần ta không thể cho bởi vì tâm ta từ lâu đã không còn sống nữa ".


trướctiếp