Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 26: Nghi ngờ


trướctiếp

Vụ việc ngày hôm qua là hỷ hay hoạ còn chưa biết được nhưng có thể khẳng định được rằng chắc chắn đây chính là tin chấn động nhất kể từ khi Duệ Tông hoàng đế đăng cơ đến nay. Các tổng quản đại nhân chỉ việc đi nhắc nhở cung nữ, thái giám không được bàn tán lung tung thôi đã hết nguyên cả ngày. Cũng không thể trách được, trong một đêm hoàng thượng có lẫn hoàng tử và công chúa. Trong đó công chúa lại do một tên nam nhân sinh ra mà có khi cả hai đều được từ một người sinh ra cũng không biết chừng. Thử hỏi ba tin tựa như sét đánh giáng xuống một lần như vậy, có thể bình tĩnh tiếp nhận được mới là lạ.

- Thực là tức chết ta! Tên tiện nhân kia rốt cuộc là cái giống gì mà có thể sinh con được? Tại sao? Tại sao?

Trương Phi Yến tức giận chửi ầm lên, khuôn mặt của tên kia đúng là tai họa mà. Chiếc dao gọt hoa quả bị nàng chém mạnh xuống bàn, đáng lẽ ra lúc ấy không nên chần chừ thì mọi việc đã không đến bước này.

- Xin nương nương bớt giận!

- Ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Có mỗi việc dò là tin tức cũng làm không xong. Giờ thì hay rồi nó đã có cả hoàng tử lẫn công chúa, chỗ dựa này quá vững chắc đi.

- Nương nương không nên quá lo lắng, chính hoàng thượng cũng chưa nói gì về mẫu thân của thái tử. Mà rõ ràng tên đó là nam nhân làm sao lại sinh được ạ?

- Bổn cung mà biết rồi còn cần ngươi đi điều tra làm cái quái gì nữa. Mặc kệ nó là nam hay nữ, điều quan trọng là thái tử có phải là cốt nhục của nó với hoàng thượng hay không? Không xác minh được chuyện này mà dám vác mặt trở về bản cung đánh gãy chân ngươi.

- Nô tỳ đi làm ngay.

Vừa phân phó cho A Đào đi xong, hai chiêu nghi Minh Châu và Ngọc Bích đã đến thỉnh an, Trương Phi Yến làm vẻ mặt cười lạnh một tiếng, so với dự đoán của nàng thời gian hình như cũng không cách biệt cho lắm.

- Hai muội bái kiến tỷ tỷ!

- Miễn lễ, mới sáng ra hai muội đã vội vã đến tìm ta là có chuyện gì a?

- Bọn muội có nghĩa vụ thỉnh an tỷ là chuyện đương nhiên rồi. Vả lại trong cung đang đồn ầm lên chuyện thái tử và công chúa có ai mà không biết đâu.

Phi Yến vuốt vuốt miệng chén trà, nhẹ nhàng nói một câu.

- Thế rốt cuộc là các muội đến bái phỏng hay đến để bàn luận về hài tử của hoàng thượng đây?

Minh Châu thật muốn vả vào miệng mình một cái, đáng lẽ phải để ả ta nhắc tới trước mới phải.

- Đương nhiên....

- Đương nhiên là đến làm bạn với tỷ đúng không vì suy cho cùng thượng cũng đã hai ba niên kỷ rồi có con cũng không phải là lạ. Trước đây tỷ vẫn luôn lo lắng về chuyện này, hiện tại có thể ăn ngon ngủ yên được rồi. . ????ìm‎ đọc‎ thêm‎ tại‎ (‎ t????????m‎ t????????????????????.V????‎ )

- Tỷ tỷ nói chí phải.

Cái gì mà chí với phải, Trương Phi Yến thừa biết hai ả này luôn ra vẻ hiền lương, thục đức kỳ thực tâm địa không phải dạng vừa, có việc gì cũng không tự ra tay mà luôn tìm đến mình, bất quá nàng thân là thục phi đâu ngu ngốc để cho kẻ dưới mình dắt mũi.

Thấy Trương Phi Yến không nói gì thêm, Minh Châu làm vẻ thông cảm cho nàng giả vờ than ngắn thở dài.

- Nhưng muội thấy tiếc cho tỷ. Tỷ luận về tài hay sắc đều không ai bằng. Hoàng thượng cũng cực kỳ sủng ái, ấy vậy mà lâu như thế vẫn chưa hoài thai, thế mà một tên nam không ra nam, nữ chẳng phải nữ không biết từ đâu chui ra đã sinh được cho hoàng thượng hai người con rồi. Haizzz!!!

Trương Phi Yến phải cố gắng kiềm chế lắm mới không bóp vỡ chén trà trong tay. Cô ta dám ám chỉ nàng đã nhiều tuổi lại không có được một hài tử giữ chỗ sớm muộn gì cũng bị hạ bệ thôi.

" Hừm, không cần phải giả vờ mèo khóc chuột, các ngươi nên tự lo cho thân mình trước đi thì hơn".

- Con cái là do trời ban, nếu sau này vẫn không có thì bổn cung xin hoàng thượng chăm sóc lấy một đứa con thừa tự. Dù sao mấy người cung nữ cấp thấp cũng không đủ tư cách nuôi dạy hoàng tử.

So với người khác hoàng thượng vẫn hãy lui tới chỗ nàng hơn nhưng chỉ người đến chỉ để ăn điểm tâm, chơi cờ thì đến đời nào nàng mới có thai được. Điều ấy bắt buộc Phi Yến phải suy tính đến phương án khác, không nhất thiết là con đẻ của nàng chỉ cần hài tử là giọt máu của hoàng thượng, dưới bàn tay " chăm sóc" của nàng lo gì không trở thành một ứng cử viên xuất sắc cho ngai vàng. Nhưng sự xuất hiện của tên kia đang gây bất lợi không nhỏ cho kế hoạch này.

- Tỷ tỷ thật rộng lượng nha, có thể chăm sóc con người khác. Là muội, muội làm không được đâu.

- Là hài tử của hoàng thượng, bổn cung đều yêu thương như con ruột mình. Chuyện đó để nói sau, cũng không còn sớm nữa các muội nên đến các cung phi khác đi, ở đây lâu quá lại khiến người khác hiểu lầm.

Ý tứ đuổi khách rõ ràng khiến hai vị chiêu nghi không thể mặt dày ở lại.

- Hừm, cứ tưởng mình là thục phi liền ra oai với kẻ khác à? Không có con thì chẳng khác gì đồ bỏ đi.

Bích Ngọc thấy Minh Châu không biết giữ mồm giữ miệng gì, liền nhắc khéo.

- Ngươi nói nhỏ thôi, chúng ta còn chưa ra khỏi cung của Trương thục phi đó.

- Sợ gì chứ, bất cứ giá nào ta đây cũng phải hoài long thai lấy một lần, nếu ta không được ả ta cũng đừng nghĩ.

- -----------

Hơn một tuần kể từ khi sinh, Bình An rảnh rỗi đến độ chẳng có việc gì làm ngoài việc ngồi thơ thẩn cả ngày. Cậu đứng lẳng lặng trước cửa sổ ngắm tuyết rơi khoé miệng mang một nụ cười yếu ớt đạm bạc. Thân thể được Điền đại phu dốc sức điều trị đã tốt hơn nhiều lắm nhưng chính sắc mặt vẫn tái nhợt như thế. Lấy chiếc túi thơm trong ngực ra, Bình An mắt nhìn chằm chằm vào nó, tay vân vê theo từng đường chỉ may, buông một câu hỏi như thể đang nói với chính mình.

- Công chúa gọi là gì?

Một hồi lâu không nhận được câu trả lời, Bình An mới quay lại về phía Thuý Hồng, lúc này nàng căn bản mới nhận ra là chủ nhân đang hỏi mình.

- Thưa công tử, nô tỳ nghe nói công chúa được hoàng thượng ban tên là Từ Hy ạ.

- Ta biết rồi. Ngươi lui xuống đi.

Thuý Hồng không tiếng động gật đầu, xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại. Bình An chờ cho nàng đi xa, cuối cùng mới để tiếng nấc nghẹn ngào trong yết hầu đi ra. Một tuần qua nổi nhớ da diết cứ như những giọt nước tích tụ dần dần, lúc này đã trở thành một sóng lớn đập vào lồng ngực cậu khiến nó vỡ tung ra.

Cuộn tròn thân mình, khảm chiếc túi thơm vào lòng tựa như đang ôm một sinh mệnh. Bình An khẽ gọi.

- Hy nhi....

Ngoài cửa, Thuý Hồng nhẹ giọng thở dài, nàng thắc mắc không biết có việc gì mà hoàng thượng lại không cho công tử gặp mặt công chúa. Nàng không có quyền cũng chẳng dám ý kiến gì với việc làm của hoàng thượng. Nàng chưa có con, chưa biết cảm giác làm mẫu thân sẽ như thế nào nhưng theo nàng việc chia cắt một hài tử vừa mới sinh ra với mẫu thân của nó là việc làm quá mức tàn nhẫn bất luận lý do có là gì đi nữa.

Bắc Đường Ngạo từ đêm yến tiệc hôm ấy trở về vẫn luôn ôm một mối lo lắng trong người, thêm một ngày hắn càng bất an hơn khi mà một chút tin tức về Bình An cũng không có. Vào cung thì không hiểu sao lần nào cũng bị cự tuyệt. Hiện tại hắn chỉ còn cách đeo bám Điền thái y mà thôi.

- Tướng quân làm khó hạ quan rồi, ngay từ đầu chuyện gì biết hạ quan đều đã nói, ngài có hỏi nữa cũng thế thôi.


trướctiếp