Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 22: Hiểu lầm


trướctiếp

Hiên Viên Nhật nhìn người bên cạnh một thân đầu tóc dài tản ra, hỗn độn vương trên trán. Cả người bao phủ bởi vết hôn ngân xanh tím, giữa mông là vết trọc dịch đã muốn khô trải rộng tới đùi. Cảnh xuân này kết hợp với gương mặt đang ngủ say không khỏi dâng lên khung cảnh dâm mỹ cùng ái muội.

Phải chăng bình thường Bình An cũng nhu thuận, nghe lời thế này có tốt hơn không?

Vươn tay ôm người vào lòng, cái bụng nhô cao cọ vào người khiến tâm tình Hiên Viên Nhật đang cao hứng đen lại vài phần. Trong thâm tâm Hiên Viên Nhật chưa từng từ bỏ ý định muốn phá cái thai này thế nhưng thái y lại nói nam nhân mang thai ông chưa từng gặp bao giờ, hơn nữa thể trạng Bình An đang rất yếu nếu phá thai e là lành ít dữ nhiều. Làm thế này chẳng được thế kia không xong, một cỗ tức giận và căm phẫn không thể khống chế, y đẩy người qua một bên, đứng dậy chuẩn bị đi thượng triều.

Hiên Viên Nhật vừa bước ra cửa, Bình An liền mở mắt, cậu đã tỉnh từ khi y ôm mình mà vẫn cố giả vờ ngủ vì không biết đối diện với y như thế nào.

Đã bao lâu rồi Bình An chưa được người khác ôm vào lòng như vậy? Nếu nói rằng cậu không tham luyến vòng tay ôn nhu của Hiên Viên Nhật, không nhớ nụ hôn buổi sáng của nam nhân này mỗi khi thức giấc là nói dối.

Đưa tay xoa bụng, hài tử đã muốn năm tháng, thỉnh thoảng lại máy thai nhắc nhở cho phụ thân biết về sự có mặt của mình. Điều này cũng nhắc nhở Bình An rằng sự hiện diện của nó thật chói mắt như là một bức tường ngăn cách hoàn toàn giữa hai người. Lúc nãy Hiên Viên Nhật vừa đụng phải nó liền không vui, Bình An không phải không cảm nhận được điều đó.

Mặc kệ thế nào, đành phải ủy khuất cho Hiên Viên Nhật. Kiếp sau nếu còn cơ hội gặp lại cậu sẽ cố gắng bù đắp cho y bởi kiếp này Bình An cậu không thể bỏ sinh mệnh đang lớn dần từng ngày ngay trong cơ thể mình được. Bé con dường như cao hứng vì phụ thân rất quan tâm mình mà máy thai thêm dữ dội phụ hoạ. Bình An nở một như cười trìu mến, thực giống ca ca của nó về khoản này a.

Nhắc mới nhớ lần cuối Bình An gặp Bảo nhi là lúc nào nhỉ? Là một ngày của hai tháng trước tức là đã sáu mươi ngày chưa được nhìn thấy nó. Có người mẹ nào mà không thương con, chỉ cần xa một khắc đã thấy nhớ, còn cậu tính ra đã được bao nhiêu khắc vậy?

Nhiều lần muốn mở miệng thế mà cuối cùng lại dừng lại ở hầu kết, Bình An không dám đòi hỏi quá nhiều từ Hiên Viên Nhật, thực sự y đã quá tốt với cậu lắm rồi. Dù không nói thì y vẫn xem như thỏa hiệp cho cậu giữ lại cả hai bé con, cậu biết mình phải có chừng mực.

Trên đại điện,

- Bắc tướng quân, dạo này biên giới không ổn định, thiết nghĩ Bắc tướng quân có kinh nghiệm chiến đấu chiến trường nhiều năm.Trẫm điều khanh đến đó xem xét tình hình, khanh không có ý kiến gì chứ?

Tâm hồn Bắc Đường Ngạo lúc này đang suy nghĩ về việc gặp Bình An hôm qua chưa nghe rõ chỉ thị của hoàng thượng. Triệu đại nhân là người có giao hảo với hắn đã vội đứng ra cầu tình.

- Hồi bẩm hoàng thượng, Bắc tướng quân là trọng thần triều đình. An ninh trong hoàng cung và kinh thành nhờ có ngài ấy mà được đảm bảo rất tốt, nếu điều ngài ấy ra chiến trường, thần e là....

- Lễ bộ thượng thư, có phải theo như ý khanh thì hoàng cung thiếu đi Bắc tướng quân là như rắn mất đầu. Vậy trẫm đây còn ngồi trên long ỷ này để làm gì?

- Vi thần không dám.

Rất may là Bắc Đường Ngạo hiểu được những lúc y đã hạ giọng xuống rất thấp tức là điềm báo cho một cơn bão sắp xảy ra, cho nên muốn yên ổn, tốt nhất không nên góp thêm ngọn gió nào, liền tiếp ngay lời nói đỡ cho Triệu đại nhân.

- Vi thần tuân chỉ. Thần sẽ chuẩn bị để tiếp nhận công việc ở biên giới sớm nhất.

- Tốt, quyết định vậy đi, bãi triều.

Hoàng thượng vừa rời khỏi, trên cung điện tức thì vang lên một mảnh xôn xao. Văn võ bá quan đều thấy làm lạ, rõ ràng tình hình biên cương vẫn ổn định, nào đâu tới mức phải điều hẳn đại tướng đến tận nơi để giám sát. Hơn nữa Bắc Đường Ngạo với hoàng thượng là tâm phúc -điều này không ai không biết, xưa nay hai người luôn như hình với bóng sao lần này hoàng thượng khi không lại điều hắn tới tận nơi xa xôi như vậy làm gì. Chẳng lẽ đã đến lúc hoàng thượng nhận ra được sự tồn tại của Bắc Đường Ngạo đang dần trở thành mối nguy hại cho mình nên mới tìm cách khống chế. Trong sách sử ghi chép có không ít hoàng đế tiền triều bị chính những người thân cận nhất bên mình đứng dậy tạo phản cướp ngôi, do đó giả thiết này không phải không có khả năng. Tuy vậy, đó chỉ là suy luận của những kẻ ngoài cuộc. Vốn dĩ lệnh thiên tử khó dò, không dễ gì hiểu được dụng ý của hoàng thượng.

Còn Bắc Đường Ngạo thừa biết lý do mà Hiên Viên Nhật điều mình đi. Xưa nay không ai hiểu y bằng hắn, cái gì y đã muốn bất luận làm cách nào y cũng phải giành được về tay mình. Huống hồ An nhi đối với Hiên Viên Nhật không phải là vui chơi qua đường mà chiếm một phân lượng rất lớn, cũng giống như hắn vậy. Bắc Đường Ngạo không muốn tình bằng hữu giữa mình với Hiên Viên Nhật bị rạn nứt bởi lý do này, bất quá xem tình hình hiện tại cũng không mấy khả quan.

- -------

- Thuý Lan, ngươi ở trong cung lâu như vậy có biết một người tên Bắc Đường Ngạo không?

- Công tử đang nói đến Bắc tướng quân của cấm vệ phủ phải không ạ?

Chỉ cần nhắc tên, đến một cung nữ ở biệt viện cũng biết rõ về Bắc Đường Ngạo như vậy, xem ra mọi chuyện càng lúc càng rắc rối.

- Trong cung hầu như không ai là không biết ngài ấy. Bắc tướng quân vừa khôi ngô tuấn tú lại văn thao võ lược, cùng hoàng thượng anh dũng chinh chiến bao sa trường. Ngài ấy còn là bằng hữu thân thiết của hoàng thượng cho nên ai gặp mặt cũng phải nể vài phần.

- Bằng hữu thân thiết?

Bình An lặp lại bốn chữ này, Bắc Đường Ngạo làm việc dưới trướng của Hiên Viên Nhật đã không nói, đã thế lại là bằng hữu thân thiết. Y cũng đã nghi ngờ hài tử này là của hắn, tiếp theo cậu nên làm sao đây?

- Công tử nói gì vậy ạ?

- A, không có gì.

- Thuý Lan! Thuý Lan... ta... ta....


trướctiếp