Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 17: Ngọt ngào (H)


trướctiếp

" Đừng nói với ta đó là con của đệ " là một câu hỏi nhưng Hiên Viên Nhật đã định sẵn cậu trả lời cho Bình An. Cộng thêm những lời tuyên bố vừa rồi càng làm cho Bình An hoảng sợ không đủ dũng khí thừa nhận, bản năng người làm mẹ bắt buộc Bình An phải nói dối để bảo hộ nhi tử của mình.

- Không... không phải... Bảo nhi là con của một sản phụ xấu số không qua khỏi nên nhờ ta nuôi nấng. Tuy không phải cốt nhục thân sinh nhưng ta xem nó không khác gì con đẻ của mình. Ta nuôi nó... sẽ không sao chứ?

Nhận được đáp án mong muốn, Hiên Viên Nhật như gạt đi được tảng đá trong lòng.

Chỉ cần không phải do Bình An qua lại với nữ nhân mà có, cậu muốn nuôi bao nhiêu đứa đều không thành vấn đề.

- Tất nhiên rồi, con của đệ cũng sẽ là con của ta. Tại sao đệ lại lưu lạc đến kinh thành này? Ta đã cho người tìm khắp phía Nam nhưng không tìm được đệ.

Trước khi gặp lại Hiên Viên Nhật, Bình An còn đặt một tia hy vọng mong manh nhưng giờ người trước mắt là hoàng đế của thiên thiên vạn vạn bách tính, cậu không dám vọng tưởng y vĩnh viễn thuộc về mình.

Nhưng là hai năm qua Hiên Viên Nhật đã trở thành lẽ sống của Bình An lúc nào không hay biết, là nghị lực giúp cậu vượt qua những khoảnh khắc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất. Cho nên dù lúc này biết y là hoàng thượng, thì cái cậu muốn chỉ là một phần ái tình nho nhỏ từ y chắc cũng không quá phận đi.

Vậy hãy cho Bình An chìm đắm trong ngọt ngào này lâu hơn chút nữa, cho cậu cảm nhận được thêm hơi ấm từ con người y, cho cậu ích kỷ độc chiếm y trong thời khắc này.

Muốn đạt được điều đó chỉ còn cách đâm lao đành phải theo lao, Bình An cậu đã nói dối chuyện Bảo nhi đương nhiên nào có thể nói ra sự thật mấy chuyện khác được, nhất là quãng thời gian cậu đã từng sống ở Thượng Hương lâu.

Thế nhưng ước muốn tưởng chừng nhỏ nhoi đó sợ rằng cũng khó kéo dài được, nếu mọi chuyện vỡ lỡ, đối với bản tính chiếm hữu của Hiên Viên Nhật mà nói, hậu quả thế nào Bình An không dám nghĩ.

Bất quá yêu thương cũng đã yêu thương, thương tâm cũng là sau này.

Chỉ là Bình An không biết thương tâm lại tới nhanh đến vậy.

Ổn định lại cảm xúc, Bình An nói.

- Có nhiều sự việc thay đổi nên ta đã đến đây, dù sao đi đâu cũng không quen biết nên muốn đến kinh thành sớm một chút để...

Bình An còn chưa nghĩ ra lý do gì để nói tiếp thế mà vào tai Hiên Viên Nhật nghe như thế nào lại suy luận rằng cậu không hề quen biết ai ở kinh thành thì đến đây lý do tất nhiên chỉ có một đó là tìm mình thì cao hứng vô cùng mà quên mất một việc rất quan trọng là Bình An đã từng đi ra chiến trận.

- Được rồi, chúng ta sau này sẽ có nhiều thời gian tâm sự. Trước tiên dùng ít điểm tâm của ngự thiện phòng làm đã.

Một nhà ba người ăn uống thực hạnh phúc, vui vẻ. Viễn cảnh này là cái mà Bình An đã từng tưởng tượng đến không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần có thể ngồi cùng bàn ăn với Hiên Viên Nhật hảo hảo tán gẫu, bỏ qua thật phận địa vị mọi việc dường như đang quay trở lại hai năm về trước.

Bảo Bảo lần đầu tiên được thưởng thức những món ngon như thế, ăn cho cái bụng no căng sau đó được các cung nữ mang sang phòng khác đặc biệt chăm sóc, trả lại không gian riêng tư cho đôi tình nhân.

Long sàng của hoàng thượng là bất khả xâm phạm, chưa có một cung phi nào cả gan dám ngồi lên. Song Bình An không rõ luật lệ trong cung cũng chưa được ai nhắc nhở cho nên những thứ được xem như là kinh hách đối với người khác cậu lại thấy hết sức bình thường. Tỷ như lúc này đây cậu rất tự nhiên mà ngồi trên giường chuyên tâm đọc sách.

Điều này khiến Hiên Viên Nhật vô cùng thoải mái, y sợ Bình An sẽ đối xử khác với mình, cũng sẽ cung kính như mấy kẻ kia thì... nhưng xem ra y đã lo quá xa rồi, đệ ấy vẫn hồn nhiên như ngày nào, vẫn là một An nhi ngây thơ thuần khiết.

- Muộn rồi, đừng xem nữa.

- Nhanh vậy? Chẳng phải làm hoàng đế thì phải giải quyết nhiều công việc sao?

- Đúng là nhiều việc thật bất quá cái nào quan trọng hơn phải ưu tiên giải quyết trước.

Bình An nhìn y cười.

- Vậy huynh cứ làm đi, không cần phải lo cho ta.

An nhi ngây thơ của y, nói đến thế mà vẫn không hiểu chi bằng hành động luôn đi.

- Việc này không có giúp sức của đệ, mỗi trẫm vẫn là lực bất tòng tâm.

Nụ cười của Hiên Viên Nhật mang đầy d* ý, bàn tay âm thầm chui vào trong vạt áo, không nhẹ không nặng xoa bóp điểm đỏ trước ngực Bình An.

- Giờ đệ đã minh bạch chuyện ta muốn làm chưa? Hai năm không gặp sẽ không ngăn cản ta chứ?

Bình An cũng rất chờ mong khoảnh khắc này chỉ là còn ngại ngùng không nói đành lấy sự im lặng ngầm đồng ý.

Hiên Viên Nhật vui mừng thoát hết quần áo người dưới thân, hôn lên từng mảnh da thịt, ghé lên liếm vành tai Bình An nói nhỏ.

- Hôm nay trẫm sẽ cho đệ một kinh hỷ.

Bình An đang ngơ ngác không hiểu gì thì cảm thấy chỗ nào đó ươn ướt đến tê dại, cúi đầu xuống nhìn thấy Hiên Viên Nhật đang dùng đầu lưỡi chơi đùa phân thân của mình. Đầu lưỡi bá đạo liếm lộng từ trên xuống dưới thậm chí còn không bỏ qua hai túi cầu. Vừa kinh ngạc và bị khoái cảm đánh úp, để vị cửu ngũ chí tôn khẩu giao cho mình, chuyện này nếu truyền ra ngoài có bị chu di cửa tộc không?

- Ưm..... không cần..... đừng làm vậy.

- Đệ không thành thật gì cả, nó đã cứng thế này rồi.

Hiên Viên Nhật đem cả ngọc hành ngậm vào miệng, thỉnh thoảng còn khiêu khích làm Bình An chịu đựng không nổi.

- Ưm..... đừng... đừng.....ta muốn....

Biết người sắp đến cao trào Hiên Viên Nhật phun ra nuốt vào càng hăng, cuối cùng Bình An đành giương cờ đầu hàng tiết ra trong miệng y.

- Xin lỗi.... thực sự xin lỗi.... nhả ra đi.


trướctiếp