Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 10: Xa tận chân trời gần ngay trước mắt


trướctiếp

Hôm nay không chỉ riêng Trấn Vũ thôn mà cả mấy khu vực lân cận đều rất náo nhiệt bởi vì cáo thị triệu tập danh y được dán khắp nơi. Trên đó viết yêu cầu mỗi vùng phải cử ra một thầy thuốc được tín nhiệm nhất đi tìm phương pháp chữa dịch bệnh đang diễn ra ở biên cương. Chuyện này gây ra một làn sóng không nhỏ bởi mấy ai chịu thiệt xung phong đi đầu trong khi nó lại là mệnh lệnh từ trên đưa xuống, muốn hay không cũng phải bắt buộc phải nghe theo.

- Bình An....Bình An! nghe gì chưa?

A Sửu từ ngoài cổng đã hớt ha hớt hải kêu vọng vào.

- Chuyện gì vậy?Huynh lúc nào cũng nghe mấy chuyện đâu đâu.

A Sửu xua tay.

- Chuyện này cực kỳ cực kỳ hệ trọng. Cho tôi một chén trà đi mới nói tiếp được.

Nhấp một ngụm trà lấy giọng, A Sửu bắt đầu kể.

- Triều đình đang triệu tập danh y chữa bệnh mà yêu cầu mỗi vùng bắt buộc phải có một người đi. Cả thôn ta ai chẳng biết Bình An cậu là thầy thuốc giỏi nhất, giờ chắc quan phủ sắp đến ập nhà cậu rồi đó.

- Cái gì?

Bình An hoảng sợ rơi cả chén trà đang đến bên môi rơi xuống.

Cậu đang nghe cái gì vậy? Ra chiến trường chữa bệnh?

Không phải là Bình An sợ ra chiến trường, trước kia dù bất kể nơi đâu, lên rừng hay xuống biển chỉ cần có người đến cầu cứu Bình An đều không quản ngại khó khăn nhưng giờ không giống thế nữa, cậu đang mang trong mình hài tử năm tháng, phải trèo đèo, lội suối là chuyện gần như bất khả thi.

- Không còn thời gian để thất thần đâu, mau sắp xếp hành lý đi, tôi sẽ liên hệ người giúp cậu ly khai. Ra ngoài chiến trường, những binh lính to cao khỏe mạnh còn chưa chắc đã có đường về, cậu như thế này đi chỉ góp thêm một mạng thôi à.

- Nhưng mà.....trốn đi thì không sao chứ?

- Còn sao trăng gì giờ này nữa, nhanh lên.

Bình An chưa kịp định thần thì Lưu tổng đã nhanh hơn một bước đem vài người sang đến cổng rồi.

- Tôi nói có sai đâu! Cái lão Lưu ấy đã sang đến tận nhà để bắt người rồi đấy.

Bình An đành lấy lại bình tĩnh bước ra cửa.

- Lưu tổng dạo này khỏe chứ? Không biết việc gì mà làm phiền Lưu tổng sang tận nhà Bình An thế này?

Lưu tổng cũng dùng giọng điệu cợt nhả đáp lại.

- Trần đại phu! Cần gì phải giả mù mưa sa, khắp nơi nơi đều dán cáo thị, cậu cũng biết rồi đi.

- Cả ngày hôm nay tại hạ còn chưa ra khỏi cửa thì làm sao biết được?

- Vậy ta mới đích thân sang đây nói cho cậu biết, lệnh trừ trên ban xuống bắt cậu phải đi ra chiến trường chữa dịch bệnh đang hoành hành.

Nghe lão ta nói thật chối tai, A Sửu liền không nhịn được nữa.

- Ông đừng ngậm máu phun người, ở đâu viết đích danh là Bình An phải đi chứ?

- Hắn là người đi còn chưa nói gì, chỗ nào cho ngươi chen vào.

Bình An quay sang trấn an A Sửu rồi không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt tên họ Lưu.

- Cáo thị chỉ nói là tìm một đại phu, ở đây có biết bao nhiêu người sao ông cứ buộc phải là ta?

- Ha ha, cả cái thôn Trấn Vũ này có ai mà không biết cậu được mang danh là thần y, trên cáo thị lại nhấn mạnh tìm người giỏi nhất, cậu nói xem không phải cậu thì còn ai thích hợp hơn. Lưu Đức Hải ta chỉ là một chức tổng nho nhỏ nào dám to gan kháng chỉ.

- Lưu tổng quả là luôn đi đầu trong những vụ này.

- Cậu quá khen rồi, là bổn phận phải làm thôi. Trần đại phu, đây là mệnh lệnh của đại tướng quân không phải giỡn. Cậu đang nắm trong tay vận mệnh của cả làng Trấn Vũ ta đấy, mong cậu suy xét kĩ, tốt nhất là nghỉ ngơi sớm đi mai còn lên đường.

- Mai lên đường?

- Trước sau gì cũng phải đi thì cớ sao không đi sớm để được về sớm.

Chết tiệt, lão ta muốn dồn Bình An vào chỗ chết sao, nào có chuyện chưa đầy một ngày đã phải đi rồi.

- Ông....

- Sao? có ý kiến? Nếu thấy không phục ngươi có thể đi thay, còn không thì ngậm miệng lại, mạng của toàn dân làng ngươi có gánh nổi không?

A Sửu không biết nói gì đành hậm hực nhìn Lưu Đức Hải cười khẩy ra về.

Lão ta từ xưa đến nay rất ghét cái tính lương thiện được nhiều người yêu quý của Bình An. Ngặt một nỗi không tìm được cách nào để tống khứ cậu đi.

Sự lần này vừa hay giải quyết được cái gai trong mắt lại hoàn thành được chức trách của mình. Vì lẽ đó đương nhiên lão ta không ngại ra sức nhiệt liệt đề cử Bình An. Ra chiến trường đi dễ khó về, hơn nữa lại đang có dịch bệnh ai biết đến đó cậu có sống nổi hay không nói chi đến lập công cho triều đình.

- Bình An, sao cậu không cãi lại lão ta? Giờ phải làm sao đây?


trướctiếp