Xuyên Nhanh: Ngược Tình

Chương 4: Chân tình không thắng nổi thời gian (4).


trướctiếp

Dành cả một buổi chiều, Linh Vân đã thành công đan xong hai chiếc áo len bé bé xinh xinh. Cô hài lòng nhìn thành phẩm của mình, hai cái thôi, chưa đủ, cô cần phải đan thêm nhiều chiếc nữa mới được.

Nhưng giờ đã là tối muộn rồi. Có lẽ ngày mai cô sẽ ngồi đan len tiếp vậy. Linh Vân thở dài chán nản, chậc, tưởng chừng ra khỏi hậu cung thì không cần phải diễn kịch làm bộ làm tịch nữa. Ai dè chạy khỏi hậu cung, sang luôn kiếp sau rồi, ấy thế mà vẫn phải diễn kịch, mà nực cười thay đây lại chính là kịch bản cuộc đời mình nữa chứ.

Tối muộn, Linh Vân rời khỏi biệt thự, đi đến Hội quán đồ cổ, đi dạo một vòng trong Hội quán, cuối cùng mới lựa được một bức tranh như ý.

"Chất giấy này..." Linh Vân nhìn đến cột chữ trên tranh: "Tay bút thư pháp hơi non kém, nhưng không sao, cũng xứng tầm rồi."

Tuy hơi xấu so với những bức hoạ cô từng thấy qua từ xưa. Nhưng chất giấy này, chắc chắn là đồ cổ, cơ mà đồ cổ của niên đại nào cô tạm thời chưa xác định được.

"Tôi lấy cái này."

"Dạ." Nhân viên giơ tay, cung kính nhận tranh và mang đi đóng gói.

Lúc ra khỏi Hội quán, trời đã tối hoàn toàn. Màn đêm buông xuống, từng cơn gió lạnh thoảng qua, Linh Vân đưa mắt nhìn xa xăm, tĩnh lặng suy tư, đô thị phồn hoa, các tòa nhà cao tầng, bảng quảng cáo loá mắt. Tự dưng, cô cảm thấy cô đơn kì lạ.

Một mình...Từ trước đến nay cô vẫn luôn một mình. Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy, chẳng ai tình nguyện đến bên cô cả. Mà cô, cũng chẳng cần ai cả. Nghĩ đến người đàn ông tên Diệp Ngôn kia, cô ưu phiền thở dài một hơi.

Mệt mỏi.


trướctiếp