Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 28


trướctiếp

Edit: ji

[Cậu sẽ không còn may mắn như trước nữa…]

—–o0o——

Vừa trở về biệt thự, Đào Quả nghe thím Trương nói An Cửu đã về, mừng quá liền đưa con cá ngừ vây xanh kích thước bằng nửa người lớn trên tay cho thím Trương: “Cháu bắt được từ dưới đáy biển lên, vừa lúc có thể làm sushi cho An Cửu”.

Thím Trương dùng hết sức mới cầm được con cá, khóe miệng giật giật.

Bọn họ đều đã quen với việc lâu lâu Đào Quả lại mang theo đặc sản biển nào đó trở về, tuy rằng Đào Quả luôn thản nhiên nói là tự mình đánh bắt ở biển, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng Đào Quả còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ nên chỉ đang nói đùa.

Đào Quả chạy nhanh lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Nghiêm Mặc Thanh nhưng phát hiện An Cửu không có ở bên trong, anh tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy An Cửu đang ngồi một mình trên mái ngói đỏ trên nóc biệt thự.

An Cửu hai tay ôm gối, đầu cúi xuống rất thấp, Đào Quả không thể nhìn rõ vẻ mặt của An Cửu, nhưng anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự đau thương trên người An Cửu.

“An Cửu…”

Đào Quả trèo ra ngoài cửa sổ, tốn nhiều công sức mới có thể ngồi cạnh An Cửu.

“An Cửu.” Đào Quả nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sao vậy?”

Gần một năm qua, Đào Quả phần lớn thời gian ở bên cạnh Nghiêm Mặc Thanh, đây là điều An Cửu đã cố ý dặn dò anh trước khi rời đi, nhưng anh chưa bao giờ biết An Cửu ở bên ngoài bận bịu cái gì trong hơn nửa năm qua.

Nhưng điều có thể làm cho An Cửu khổ sở như vậy ngoài bệnh tình của Nghiêm Mặc Thanh, Đào Quả không thể nghĩ tới chuyện khác, mà Nghiêm Mặc Thanh bị bệnh đã lâu, anh vài lần nhìn thấy An Cửu, đều cảm thấy An Cửu không tin rằng không thể cứu được Nghiêm Mặc Thanh, nên anh rất đau lòng. Nhưng lúc này, An Cửu hoàn toàn bị vây quanh bởi sự tuyệt vọng cùng mất tình thần, lần đầu tiên anh nhìn thấy sự bất lực từ An Cửu.

“Đào Quả …” An Cửu nói nhỏ: “Tôi không cứu được anh Thanh…”

Đào Quả sững sờ, thực sự sau gần một năm giảm xóc, anh đã dần chấp nhận được việc Nghiêm Mặc Thanh sẽ rời xa mình, nhưng An Cửu giờ phút này mới buộc phải chấp nhận người đàn ông mà cậu coi như thần thánh thật sự muốn bỏ cậu mà đi.

Đào Quả không thể đánh đồng sự ràng buộc của anh với Nghiêm Mặc Thanh giống như tình cảm của An Cửu dành cho Nghiêm Mặc Thanh. Nghiêm Mặc Thanh trong lòng An Cửu chính là vầng trăng sáng và những vì sao. Sự tồn tại của An Cửu chính là vì Nghiêm Mặc Thanh, anh cho rằng An Cửu luôn là người cứng cỏi mạnh mẽ, vì anh biết sự kiên định trong lòng An Cửu dành cho Nghiêm Mặc Thanh, đủ khiến An Cửu có thể làm bất cứ điều gì cho Nghiêm Mặc Thanh.

“An Cửu, không phải lỗi của cậu …” Đào Quả đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, anh coi An Cửu là người duy nhất anh có thể dựa vào ngoài Nghiêm Mặc Thanh. Nếu lúc này tâm lý của An Cửu sụp đổ, anh cảm thấy kẻ yếu đuối như mình khẳng định sẽ hoang mang lo sợ.

An Cửu từ từ ngẩng đầu lên, Đào Quả lúc này mới phát hiện An Cửu đã khóc, mắt đỏ hoe tràn đầy tơ máu, anh thận trọng hỏi: “An Cửu, thời gian cuối này chúng ta có thể ở bên anh Thanh, được không? Anh Thanh có lẽ sẽ không tỉnh lại được mấy lần, cậu không muốn nói chuyện với anh ấy sao? “

An Cửu trầm giọng nói: “Thân phận của tôi đã bị bại lộ. Ở lại đây, sẽ hại anh Thanh không được bình yên…”

Đào Quả giật mình hoảng sợ nói: “Ai? Ai biết? Mọi người sao?”

Đào Quả vô cùng sợ hãi. Một khi thân phận Omega ZX của An Cửu bại lộ, cả đời An Cửu sẽ không được yên bình, cho đến khi bị đám Alpha điên cuồng cướp đoạt đến chết, ít nhất trước đây còn trà trộn ngụy trang thành Omega khiếm khuyết, nhưng hiện tại…

“Tôi phải đi, người hắn phái tới bắt tôi hẳn là lên đường rồi.” An Cửu mặt không chút dao động, chậm rãi đứng lên, bình tĩnh tựa hồ như không quan tâm cái gì: “Cậu đã nhìn thấy hắn, nhưng chưa chắc hắn có thể nhận ra cậu, bất kể hắn hỏi cậu điều gì, cậu chỉ cần giả ngu là được”.

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Hình dạng thứ hai của Đào Quả hai bên huyệt Thái Dương có vảy màu xanh lam, tai hơi nhọn, con ngươi xanh thẳm, nét mặt càng thêm tuấn tú, rất khác với bề ngoài hiện tại. Mấy tháng trước ở bên ngoài biệt thự của Tiền Mậu Sơn giằng co, trời nhá nhem tối, Đào Quả quấn trong tấm vải, tóc ướt rối bù, An Cửu cho rằng những người đó dù nhìn thấy cũng không nhớ ra Đào Quả.

“Vậy cậu đi đâu?” Đào Quả cảm thấy vô cùng khó chịu: “Sao cậu không đi đến Nhị Đảo trước, nơi trời cao biển rộng, lại có thân phận mới mà anh Thanh tạo ra cho chúng ta, ở nơi đó sống sẽ không bị nghi ngờ”.

“Đào Quả…” Nụ cười của An Cửu yếu ớt vô lực, giọng nói dịu dàng dường như dần tan vỡ trong cơn mưa phùn: “Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến việc sống trên Nhị Đảo, trong khoảng thời gian cuối cùng của anh Thanh, tôi sẽ không đi nơi nào hết, tôi sẽ lặng lẽ quay lại để ở bên anh Thanh, đi cùng anh ấy đến cuối cùng … “

“An Cửu.” Đào Quả đỏ mắt: “Cậu đừng như vậy, tôi rất sợ.”

Anh sợ cái chết của Nghiêm Mặc Thanh, lại càng sợ An Cửu sẽ bị bọn Alpha đó săn đuổi. Anh không thể tưởng tượng sau này An Cửu sẽ gặp những chuyện gì, mà hiện tại càng khiến cho anh cảm thấy bất an chính là  An Cửu muốn rời bỏ cả thế giới để đi cùng Nghiêm Mặc Thanh.

An Cửu xoay người rời đi, động tác nhẹ nhàng mà vững vàng, thoải mái di chuyển trên mái dốc của biệt thự, Đào Quả không thể đuổi kịp cậu, hoảng sợ gọi An Cửu, cuối cùng chỉ nhìn thấy bóng dáng của An Cửu tan biến trong màn mưa.

Người của Bùi Thược rất nhanh đã tới nơi này.

Mặc dù Bùi Thược không rõ ràng mối quan hệ giữa An Cửu và Nghiêm Mặc Thanh, nhưng để cứu Nghiêm Mặc Thanh, An Cửu không có tình cảm mà vẫn có thể ngủ với một Beta suốt nửa năm, cho nên hắn biết Nghiêm Mặc Thanh đối với An Cửu rất quan trọng.

Khi một Omega tuyệt vọng, nhất định sẽ không thể tách rời khỏi Alpha mà người đó yêu thương.


trướctiếp