Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 25


trướctiếp

Edit: ji

[Anh đã bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của cậu ta…]

—–o0o—–

Sau khi Bùi Thược rời đi, người hầu đẩy Nghiêm Mặc Thanh suy yếu trở về phòng ngủ.

Thân thể mệt mỏi càng trầm trọng hơn, Nghiêm Mặc Thanh vẫn nhất định nằm trên giường không chịu ngủ, sau khi người hầu rời đi, anh thấp giọng gọi An Cửu.

An Cửu vẫn là từ ban công đi vào, nước mưa lần nữa làm ướt tai và đuôi, bởi vì lúc nãy cậu bò đến cửa sổ bên ngoài thư phòng nghe lén.

Chật vật đứng bên cạnh giường, con ngươi màu xanh lục của An Cửu lúc này đã biến thành màu hổ phách, đôi mắt hơi rũ xuống, bình tĩnh chờ đợi lời trách cứ của Nghiêm Mặc Thanh, nhưng cảm xúc trong mắt giống như tuyết trắng mênh mông không có chút nào thay đổi.

Nhưng Nghiêm Mặc Thanh không trách An Cửu, anh chỉ yếu ớt nói: “Em phải … bảo vệ tốt chính mình…”

Anh biết Bùi Thược sẽ không chịu từ bỏ, với tốc độ điều tra cùng với sự khôn khéo của hắn, việc phát hiện ra An Cửu chỉ là vấn đề thời gian.

“Hãy đến Nhị Đảo, đi cùng Đào Quả, càng sớm càng tốt …” Nghiêm Mặc Thanh khó khăn nói.

“Vừa rồi có chuyện mà người đàn ông kia không nói với anh Thanh …” An Cửu ngồi xổm bên giường, cầm lòng bàn tay ấm áp của Nghiêm Mặc Thanh nhẹ nhàng áp lên mặt cậu, nở một nụ cười dịu dàng và yếu ớt: “Cả thế giới đều biết mèo Omega chính là Omega ZX, cho nên không chỉ Bùi Thược, đối với toàn thế giới em đều là con mồi … “

Nghiêm Mặc Thanh kinh ngạc nhìn An Cửu: “Làm sao có thể…”

“Anh Thanh không có ở đây, những ngày trốn Đông trốn Tây đối với em chẳng có ý nghĩa gì.” An Cửu nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông, mưa ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục rơi, thế giới dường như chưa bao giờ bình yên như lúc này: “Em đã từng nghe lời anh đi yêu thương cả thế giới này, nhưng em yêu thương nó cũng chỉ bởi vì anh, nếu lí do yêu thương cũng không còn nữa thì thế giới này cũng chẳng còn ý nghĩa gì với em, huống chi, thế giới này còn không yêu thương em…”

Nghiêm Mặc Thanh sắc mặt ảm đạm: “Không phải như thế đâu Tiểu Cửu…”

An Cửu cúi người ghé sát vào khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Mặc Thanh, trầm giọng nói: “Thế giới này như thế nào đều không quan trọng, em chỉ muốn anh sống … Vai ác để em làm, dù sao em cũng là con mồi của toàn thế giới, mà việc con mồi phản kháng lại thợ săn đều là vô tội. … “


trướctiếp