Cao Duy Xâm Lấn

Chương 95


trướctiếp

Edit: jena

Đây là đêm thi thứ ba.

Lâm Giai Lệ ở một mình trong phòng, im lặng không nói gì, tự động băng bó vết thương của mình.

Cứ cách hai phút cô sẽ mở balo kiểm tra số lượng bịch dịch dinh dưỡng mình còn.

9 bình.

Sau khi rời khỏi cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, cuối cùng Lâm Giai Lệ cũng đã kết thúc được trạng thái đói khát cực độ.

Ba ngày, lương khô cô mang theo đã tiêu hao một nửa, mà kỳ thi còn kéo dài tới 10 ngày.

Uống dịch dinh dưỡng mất tác dụng, cô phải uống thuốc đặc hiệu.

Lâm Giai Lệ xử lý vết thương, nằm nhắm mắt trên giường, nhưng nửa ngày vẫn không ngủ được.

Lo âu bất an khiến cô khó ngủ.

Lúc trước cô có thể yên tâm ngủ vì biết có người gác đêm. Nhưng bây giờ, trong phòng chỉ có một mình cô.

"Cũng không biết những người khác sao rồi..."

Lâm Giai Lệ thở dài, ôm lấy dạ dày âm ỉ đau.

Sương mù ban đêm ngày hôm nay dày đặc hơn.

Dù đã đóng cửa phòng, chuẩn bị sẵn thẻ dự thi nhưng sương đen vẫn nhè nhẹ từng đợt men theo khe cửa chật hẹp từ từ tiến vào.

Một đêm ngủ không yên ổn. Đặc biệt sau nửa đêm, cô nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài, và tiếng khóc của Tư Thần.

Tư Thần ở ngoài cửa khóc vô cùng áp lực và thống khổ, giọng nói van lơn, hy vọng Lâm Giai Lệ mở cửa cho mình.

Thật ra trong chớp mắt, Lâm Giai Lệ đã nắm lấy tay nắm cửa, nhưng giọng nói đối phương lại trở nên dồn dập hơn khiến cô tỉnh tảo lại.

Mở cửa phòng vào buổi tối không phải một lựa chọn sáng suốt.

Nếu cậu ấy thật sự gặp nguy hiểm, hẳn là không có nhiều thời gian để mà khóc kêu ở bên ngoài như vậy.

Lâm Giai Lệ bồn chồn đến tận hừng đông.

Đúng 4 giờ, mặt trời vừa lên, cô gấp không chờ nổi đẩy cửa ra.

Ngoài cửa cũng không có thi thể của Tư Thần.

Lâm Giai Lệ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

...

...

Trong phòng dân cư bên kia.

Căn phòng chật hẹp.

Sở Đông Lưu đỡ lấy bụng bầu của Tống Tử Ngọc.

Ban ngày, họ ngoài ý muốn gặp gỡ nhau, sau đó lựa chọn liên hợp.

Sở Đông Lưu vốn không muốn ở cùng với cậu ta vì bụng của Tống Tử Ngọc phình to, nhìn qua đã thấy ảnh hưởng đến việc chiến đấu rất nhiều.

Nhưng Tống Tử Ngọc nói cậu có tin tình báo trao đổi.

Sở Đông Lưu ho khan một tiếng, không hỏi cha của đứa trẻ là ai: "Nói đi, tin gì."

Sắc mặt Tống Tử Ngọc tái nhợt: "Muốn vào khu nghiên cứu phải có thẻ nhân viên trong khu dân cư. Nếu không sẽ bị chặn ở bên ngoài.

Sở Đông Lưu suy nghĩ một lát: "Thẻ nhân viên... Hình như tôi nhìn thấy rồi."

Ban ngày, Sở Đông Lưu đi trên dường tìm thấy một nhà tự động bán thuốc. Bên trong còn có một bác sĩ là người biến dị trông như con thằn lằn.

Con thằn lằn đỏ mặc áo bác sĩ, trông vô cùng hung hãn và hiếu chiến.

Trải qua một phen vật lộn khổ sở, Sở Đông Lưu giết được thằn lằn, lấy được 5 lọ thuốc đặc hiệu.

Uống xong thuốc, phần đen từ eo đã giảm bớt, chỉ còn đến đùi.

Sở Đông Lưu không dám tưởng tượng nếu hoàn toàn đen hết sẽ phát sinh chuyện gì.

Trên người của bác sĩ biến dị có một thẻ nhân viên màu trắng, Sở Đông Lưu còn nhớ bên trên viết K2-588.

Nhưng vì không nhận thức được giá trị sử dụng của nó, Sở Đông Lưu không lấy.

Dù sao cũng là đồ của sinh vật biến dị.

Tống Tử Ngọc khẽ gật đầu: "Cậu nhìn thấy là tốt rồi. Tốc độ của chúng ta hẳn là khá nhanh, bây giờ mới chỉ là tối ngày thứ ba thôi. Đến được khu nghiên cứu thì mới chứng tỏ được bản lĩnh của mình."

Khi nói câu này, Tống Tử Ngọc hoàn toàn không hay biết đội học sinh xuất sắc cách vách đã dạo xong một vòng ở khu nghiên cứu.

Thậm chí còn có một học sinh xuất sắc toàn diện không chỉ làm xong đề của mình mà còn thuận tiện giải luôn đề của cậu.

Giải đề của người khác, không cho người khác có đề để làm.

Thật sự là quá xấu xa.

Sở Đông Lưu không có ý kiến gì nhiều.

Nhìn bụng Tống Tử Ngọc trông có vẻ đã lớn được năm tháng.

Người ta nói rằng thai nhi khi thành hình được xem như một khối u trong người của mẹ, những phản ứng tiêu cực đều do cơ thể mẹ phải tự điều tiết, đối phó.

Tống Tử Ngọc chưa bao giờ có nhận thức rõ ràng về chuyện này.


trướctiếp