Cao Duy Xâm Lấn

Chương 91


trướctiếp

Edit: jena

Đầu Trần Chấp Chu đau muốn nứt ra, cả người nhẹ tênh, đi trên đường như đạp lên mây.

Bất tri bất giác, trên cánh tay cậu toàn là vết máu do chính mình làm.

Trường thi đang đồng hóa bọn họ, đặc biệt là sau khi họ bước vào tòa tháp này.

Trần Chấp Chu gần như dùng hết sức lực mới có thể chống cự lại cơn buồn ngủ.

Ngủ ở trường thi khác thì cùng lắm chỉ cần nộp giấy trắng, sang năm thi lại; ngủ ở trường thi này thì có khả năng không thể mở mắt thêm lần nào nữa.

Trần Chấp Chu dự định tốc chiến tốc thắng, vì vậy cậu đến thẳng phòng số 9.

Trên làn da của cậu mọc ra lớp vảy rắn màu trắng.

Trần Chấp Chu chống tay lên tường, lảo đảo nghiêng ngả mà đi, cảm giác như mình đã đi qua một thế kỷ rồi vậy.

Nhưng trên bản đồ, cậu chỉ mới đi được một nửa lộ trình.

Phòng số 9 nằm ở nơi sâu nhất của hành lang.

Trần Chấp Chu quay đầu, nhìn hành lang không một bóng người, đột nhiên có chút hối hận với quyết định này.

Cậu không quá hứng thú với việc học cao học ở thành Bạch Đế, nếu đã có tên trong danh sách dự thi, hẳn là cậu đã được Bạch Đế ngầm thừa nhận.

Thiên phú của Trần Chấp Chu rất tốt. Cậu sống đến ngày hôm nay vẫn chưa gặp qua chuyện gì khiến bản thân suy sụp mà luôn cảm thấy "Có", không bao giờ phân vân giữa "Có thể" và "Không thể".

Nhưng bây giờ, Trần Chấp Chu buộc phải thừa nhận cậu đang lùi bước, vì cậu nghi ngờ bản thân không làm được.

Nhưng cứ như vậy rút lui thì khó tránh khỏi có chút không cam lòng. Huống hồ, cậu còn có trách nhiệm phải gánh vác tương lai của gia tộc.

Trần Chấp Chu cắn răng, sờ lên eo.

Bàn tay bắt đầu biến lớn, móng vuốt dài ra kéo mạnh lớp vảy.

Máu b4n ra.

Đau đớn giúp cậu tỉnh táo một lát.

Rút vảy đương nhiên là rất đau.

Cha của Trần Chấp Chu ở dòng chính, là con trai thứ tư trong nhà, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Trần là bác cả của cậu.

Thiên phú của cha cậu thường thường, dù đã uống nhiều thuốc gen nhưng chỉ mới đến được cấp Bốn, xuất thân dòng dõi quý tộc cấp cao nhưng lại không thể hòa nhập vào thế giới của quý tộc cấp cao.

Vì cha chỉ là con thứ, không có khả năng trở thành người thừa kế, cũng không có cách nào xếp ngang hàng với những người đó.

Nhưng Trần Chấp Chu không giống cha mình, cậu là hy vọng của cả nhà.

Từ nhỏ cậu đã tiến hành cải tạo sinh vật, không một giây phút nào là nghỉ ngơi huấn luyện.

Nếu cậu sa sút, không được hạng nhất, cha sẽ cực kỳ tức giận rồi nhổ vảy trên người cậu. Đó là để trừng phạt, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến những hành động về sau của cậu.

Loại đau đớn quen thuộc này đã thật lâu rồi Trần Chấp Chu chưa trải qua.

Một lớp vảy rắn trắng rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng như kim loại.

Trần Chấp Chu không có chấp niệm với chiến thắng, nhưng cậu không thể thua cuộc.

Cậu hít một hơi, chống người đi về phía trước.

Cuối cùng, Trần Chấp Chu cũng đến được trước cửa phòng số 9.

Cậu nhợt nhạt cười, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trần Chấp Chu đẩy cửa ra.

Đằng sau cánh cửa phòng số 9 là một hành lang dài giống như hành lang mà cậu đi đến, ngay cả những bức tranh trên tường cũng như vậy.

Trên mặt đất còn những giọt máu li ti của cậu đọng lại.

Một sự lạnh lẽo lan tràn khắp cả người cậu.

Trần Chấp Chu đột nhiên nghi ngờ: Nếu luôn trong trạng thái thiếu tỉnh táo, làm sao cậu có thể chắc chắn bản thân không ở trong mơ?

Cậu hít sâu một hơi, từ từ đóng cửa lại, sau đó nhắm mắt, bắt đầu lùi về phía sau.

Trần Chấp Chu không cần 25 điểm này, cậu muốn sống sót để đi ra ngoài.

Nếu đôi mắt có thể gạt người, vậy cậu sẽ dùng bản năng và trực giác.

Vì là cải tạo sinh vật, ở một phương diện nào đó, cậu giống với động vật hơn so với nhân loại bình thường.

Cậu nhắm chặt hai mắt, lúc này bản năng cầu sinh đã cực kỳ buồn ngủ.


trướctiếp