Cao Duy Xâm Lấn

Chương 90


trướctiếp

Edit: jena

Tư Thần tự nhận bản thân đã đạt cấp 10 trong việc trò chuyện với Trường Sinh Uyên.

Nhưng khi Trường Sinh Uyên nói chuyện với dê núi đen, cậu nghe không hiểu.

Hẳn là không liên quan đến trí lực giảm sút.

Tư Thần rời khỏi khu thí nghiệm, hỏi: "Con nói gì với nó vậy?"

Trường Sinh Uyên vặn vẹo một chút, non nớt nói: "Con yêu, mẹ!"

Tư Thần nhẫn nại nói: "Còn gì nữa không?"

"Mẹ, yêu con." Trường Sinh Uyên lớn tiếng đáp: "Hết."

Lấy yêu so với ăn đã là một cảm xúc khá cao cấp. Tư Thần chưa từng nghĩ rằng có ngày đứa con nhỏ chỉ biết nói "ăn, ngủ, đau" lại có thể nói "yêu" với mình.

Càng không thể nghĩ được rằng Trường Sinh Uyên còn có khái niệm "con".

Nó quả thật đã thông minh hơn.

Tư Thần cảm thấy có lẽ cậu đã hiểu vì sao dê núi đen cười.

Có thể giao lưu nên chúng nó là đồng loại ư?

Tư Thần lấy một tờ giấy từ hồ sơ ghi chép thực nghiệm.

Đó là đề thi đại học môn toán mà Lâm Giai Lệ ghi lúc trước.

Tư Thần nhìn đề 5 phút.

"Lúc trước còn suy nghĩ 2, 3 phút là có thể giải, bây giờ đọc không hiểu nữa."

Trong lòng cậu tràn ngập phiền muộn.

Nhưng Tư Thần cảm thấy nếu Bạch Đế dám để cậu và nhóm người thừa kế kia cùng vào trong không gian gấp khúc này, hẳn là... vẫn còn cách đúng không?

Nếu không đậu thạc sĩ, đầu óc cũng không thể dùng, suy nghĩ một chút, viễn cảnh tương lai thật tối tăm.

Cậu nhấn nút chờ thang máy.

Lúc trước thang máy dừng ở tầng 11, bây giờ đã đi xuống, chứng tỏ đã có người dùng.

Hẳn là có người đã làm xong đề nên quay về.

Nhưng khi thang máy từ từ đi lên, đến đúng tầng của cậu, Tư Thần trừng lớn mắt.

Thang máy đầy máu, giống như một hiện trường giết người.

Trên sàn đầy vảy trắng rơi rụng, hầu như là bị cưỡng ép nhổ ra, trên đó vẫn còn máu thịt tươi mới.

Tư Thần biết lớp vảy này, mấy tiếng trước, đuôi rắn của Trần Chấp Chu vẫn còn dịu dàng đắp lên người cậu, lớp vảy rắn vừa mọc mềm mại lại non mịn.

Tư Thần khiếp sợ.

May mắn là trong thang máy không có thi thể của Trần Chấp Chu.

Tay đặt trên nút tầng 13, Tư Thần hơi do dự một lát.

Cuối cùng, cậu là một người lý trí, vẫn đi tầng 13 trước.

Thứ nhất, nếu Trần Chấp Chu đã giải quyết xong vấn đề, cậu không cần phải đi. Giống như việc cậu nằm viện rồi đồng nghiệp mang một đống quà đến biếu, có hay không thì ảnh hưởng cũng không lớn.

Thứ hai, lớp máu này vẫn còn mới. Nếu Trần Chấp Chu giải quyết không được, cậu có đến thì cũng như trở thành thức ăn dự trữ cho thứ kia.

Nhanh chóng, thang máy dừng lại ở tầng 13.

***

【 Hai tiếng trước 】

Tầng 5. Lâm Giai Lệ đi ra khỏi thang máy, trong lòng hơi kích động.

Không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào của đồ ăn.

Tầng lầu này cao hơn hẳn so với bình thường.

Trong miệng Lâm Giai Lệ tiết nước bọt. Rõ ràng mới ăn sáng, dạ dày vẫn còn đói, âm ỉ đau.

Muốn ăn và buồn ngủ, dù là sinh vật nào cũng khó mà chống cự nổi trước duc v0ng này.

Cô xé một bịch dinh dưỡng, uống hết.

Dạ dày cồn cào đã giảm bớt một ít, nhưng vẫn không hoàn toàn biến mất.

Lâm Giai Lệ nhíu mày: "Hiệu ứng tiêu cực ở đây bị phóng đại."

Cô đi vào khu thí nghiệm. Suy nghĩ hai giây, cô lựa chọn mở cửa một vài phòng.

Những căn phòng đó đều được cô rà quét kiểm tra năng lượng, không có dao động lớn, tương đối an toàn.


trướctiếp