Cao Duy Xâm Lấn

Chương 80


trướctiếp

Edit: jena

Trước là tiểu nhân, sau là quân tử. Trong một mối quan hệ hợp tác thì thái độ như vậy có thể giúp họ tránh được rất nhiều phiền toái.

Ba người bốc thăm xong thì lên đường.

Để phòng ngừa khoa học kỹ thuật làm rối loạn kỉ cương, nhiều người luôn sử dụng cách thức bốc thăm truyền thống.

Lâm Giai Lệ ngắt vài cái lá cây dưới đất rồi xé nhỏ, độ dài ngắn ứng với số thứ tự.

Kết quả cuối cùng, Lâm Giai Lệ thứ nhất, Tư Thần thứ hai, Trần Chấp Chu thứ ba.

Không có ai dị nghị gì.

Dựa theo bản đồ, từ vòng ngoài của khu vực sinh hoạt của Khoa Học Thành Phụ đến cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn cần phải đi 40km.

Đi bộ có hiệu suất quá thấp. Lâm Giai Lệ có hệ thống động lực phụ trợ, có thể trực tiếp bay lên cao. Nhưng ở đây không có trạm nạp điện, cô chỉ mang theo một cục sạc nên không dám lãng phí năng lượng vì một chuyện nhỏ như di chuyển.

Cô mở hệ thống rà quét: "Cách đây 300 mét có xe. Đầu tiên chúng ta lái xe. Tôi nghĩ chúng ta không nên đến khu vực thí nghiệm trước mà nên nhân lúc còn sáng, hãy lục soát ở khu vực dân cư này có thẻ nhân viên hay không, sau đó có thể tìm thêm những người khác."

Hai chiếc motor lẻ loi đạu ở ven đường.

Bên cạnh là một kiến trúc nhỏ tách biệt với dãy nhà còn lại, có đề bảng "Nhà ăn số 2".

Cửa nhà ăn cũng được làm bằng kim loại cứng, không có cửa sổ, kín mít không kẽ hở, giống như một cục sắt.

Khi tới gần nhà ăn, Tư Thần liền thấy đói.

Trong không khí có một mùi hương như có như không, là mùi thơm của thịt ba chỉ nướng.

Thậm chí Tư Thần còn có thể tưởng tượng ra lớp mỡ vàng bóng óng ánh chảy ra và âm thanh xèo xòe trên đĩa than.

Nhưng hai người này hình như không phát hiện ra điều gì khác thường.

Cậu nhìn chằm chằm vào nhà ăn hai giây, sau đó thu hồi tầm mắt.

Cậu không thích cành mẹ đẻ cành con*.

*节外生枝: gây thêm rắc rối, gây thêm phiền toái

Lâm Giai Lệ kiểm tra xong, giọng nói đầy hưng phấn: "Xe vẫn còn dùng được. Xăng vẫn còn tới nửa bình, có thể chạy được khoảng 70, 80km nữa."

Vấn đề duy nhất là chỉ có hai chiếc xe.

Cũng may không có thảm kịch ba người tranh giành nhau hai chiếc xe vì Trần Chấp Chu đã chủ động rời khỏi cuộc chiến: "Hai người chọn đi, tôi muốn đi ngủ, tôi ngồi trên xe của Tư Thần."

"Sao lại ngồi trên xe cậu ấy mà không phải xe tôi?"

Trần Chấp Chu chậm chạp đáp: "Tôi sợ ngồi trên xe cậu lắm. Tỉnh ngủ lại phát hiện mình bị vứt giữa đường."

Lâm Giai Lệ tức giận: "Tôi con mẹ nó không phải loại người như vậy!"

Cô lấy loa khuếch đại âm thanh móc lên một chiếc xe.

Loa phát ra âm thanh của Lâm Giai Lệ: "Xin chào các bạn thí sinh, tôi là Lâm Giai Lệ..."

Giống với thông báo lúc trước Tư Thần nghe được.

Vì xuất thân có hạn, Tư Thần chưa đi được nhiều loại xe, được biệt là motor.

Nhưng mà chỉ cần biết thăng bằng, biết chân ga và phanh nằm ở đâu hẳn là sẽ không dễ dàng bị té ngã.

Hai chiếc motor này đều dành cho nữ, hình dáng nhỏ nhắn và tinh tế. Lâm Giai Lệ lái thì vừa vặn, Tư Thần ngồi một mình thì cũng ổn, nhưng có thêm Trần Chấp Chu thì lại chật.

Trần Chấp Chu vòng tay qua eo Tư Thần, đầu tựa lên lưng cậu.

"Người của cậu..." Trần Chấp Chu thiu thiu ngủ nói: "So với người bình thường thì ấm hơn nhiều, thích quá."

Người bình thường này là chỉ những tiến hóa giả khác.

Lâm Giai Lệ quay đầu liếc mắt: "Đừng có nói như vậy, làm tôi cũng muốn ôm."

Tư thần chỉ ngại ngùng cười cười.


trướctiếp