Cao Duy Xâm Lấn

Chương 78


trướctiếp

Edit: jena

Trò chơi số 13 thích nhất là nghịch bùn.

Tư Thần không hề cảm thấy Trường Sinh Uyên là Con của Thần số 13. Từ nhỏ nó đã ở bên cạnh Tư Thần, nhìn kiểu gì cũng vẫn là một đứa trẻ.

Còn cậu... Dù cho cậu có chết ở đây, bắt cậu nhảy lầu tự sát đi chăng nữa cũng không có khả năng cậu sẽ thích chơi bùn.

Kết hợp với thông tin trong đề thi, Tư Thần đưa ra phỏng đoán rằng Con của Thần số hiệu 13 là một tiến hóa giả cải tạo sinh vật đã dung hợp với Trường Sinh Uyên.

Ngoài ra, nếu số 13 có thể ngăn cản cao duy xâm lấn, sức mạnh hiển nhiên không hề yếu kém. Nhưng dù vậy, người đó vẫn chết trong tay của Khoa Phụ.

Thời gian để Trường Sinh Uyên nghịch bùn cũng không nhiều.

Hết 3 phút, Tư Thần không chút do dự vớt nó từ trong bùn ra.

Cậu còn đeo tới hai lớp bao tay.

Có vẻ Trường Sinh Uyên vẫn chưa thỏa mãn, nhưng nó không giãy giụa quá nhiều, về lại trong tay Tư Thần thì đặc biệt ngoan.

Vì chưa tắm rửa sạch sẽ nên Tư Thần không muốn nó chui vào trong người mình.

Trước 00:00, cậu vào trong Khoa Học Thành Phụ, vào căn phòng gần nhất.

Cửa vẫn có thể mở.

Phòng rất nhỏ, giống như một cỗ quan tài, diện tích chật hẹp chỉ vừa hai bước chân. Cậu nhìn qua tất cả những căn phòng còn lại, chúng đều có những cánh cửa giống nhau.

Giường là một miếng sắt được hàn vào mặt đất, hoàn toàn không thoải mái, ngoài cửa ra vào chỉ còn một cửa sổ để thông gió.

Tư Thần lại gần nhìn thử, diện tích cửa sổ cũng chỉ vừa đủ một khuôn mặt.

Một giường đơn, một tủ quần áo, một cái bàn. Không có ghế, trên tường có một kệ sách do Khoa Học Thành Phụ cung cấp. Căn phòng chật hẹp rộng không đến 2 mét vuông.

Tư Thần cảm thấy thân thiết lạ thường, nhưng lại không có ký ức gì về căn phòng này.

Cậu nhớ lại ghi chú của bài thi, lấy thẻ dự thi đặt lên cửa, hơn nữa còn đóng chặt cửa lại.

Thẻ dự thi màu đen như một viên nam châm dán chặt vào chính giữa cánh cửa.

Nếu Tống Bạch không có ý định lừa thí sinh vào đây để tàn sát thì lời nhắc nhở trên bài thi chắc chắn quan trọng.

Tư Thần vừa vào đây, vẫn chưa muốn khiêu chiến với quy tắc của thứ gì.

Vài phút sau, thời gian trên điện thoại hiển thị 00:00.

Ngoài cửa sổ, tia sáng cuối cùng đã biến mất. Không có ánh trăng, bên ngoài là một sự im lặng chết chóc.

Tư Thần run rẩy cả người. Không có máy sưởi, nhiệt độ ban đêm lại không ngừng hạ thấp.

Cậu đặt balo lên giường, lấy búp bê ngày nắng và một cây đuốc đèn ra đặt lên bàn.

Cây đuốc đèn là sản phẩn của Khoa học kỹ thuật Bát Phương, rất hữu dụng, nghe nói là được cải biên từ nền văn minh Pixel.

Ở thế giới cao duy đó, mọi sự vật đều tồn tại dựa trên hình thức pixel, kể cả máu cũng là những ô vuông vức.

Cái lạnh căm căm này rất khó thấy trong các phó bản, nhưng khi gặp thì chẳng đem đến sự vui vẻ gì.

Ánh sáng của cây đuốc đèn không quá tỏ, chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi 1 mét. Đèn chỉ to bằng một cây son, chân đáy có nam châm, có thể đứng vững trên bề mặt kim loại.

Trường Sinh Uyên thò đầu ra khỏi túi áo Tư Thần: "Chi?"

Nó không hiểu, sao mẹ không cho nó về lại trong người.

Bên ngoài quá lạnh, Trường Sinh Uyên còn bị đông lạnh đến run cầm cập.

Tư Thần ngồi trên giường, lấy khăn giấy thấm ướt rồi lau từng xúc tu nhỏ của nó. Giấy trắng nhanh chóng dơ hầy.

Cậu tưởng xúc tu của Trường Sinh Uyên là những cục thịt mềm, nhưng khi bóp vào lại chảy ra chất lỏng sền sệt, còn có mùi tanh gay mũi từ biển.

Vết bẩn làm dơ tay của Tư Thần.

Trường Sinh Uyên xấu hổ giấu xúc tu này dưới xúc tu khác khiến cả người co cụm lại thành một quả cầu.

Tư Thần thấp giọng nói: "Không sao."

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tư Thần ngay lập tức tiến vào trạng thái đề phòng. Tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, bây giờ đã ngừng trước cửa phòng.

Giây tiếp theo là tiếng đập cửa kịch liệt.

"Tư Thần! Là cậu đúng không?" Giọng nói chứa đựng sự vui mừng khó tả: "Tôi thấy thẻ dự thi của cậu trên cửa, tôi là Sở Đông Lưu đây. Có thể mở cửa được không? Tôi làm mất thẻ dự thi rồi!"

Giọng nói đúng là của Sở Đông Lưu.

Tư Thần quay đầu nhìn về phía búp bê ngày nắng trên bàn.

Nó đang khóc.

Vì vậy Tư Thần im lặng ngồi trên giường, không làm gì. Cậu còn lấy súng ra, siết chặt trong tay.

Tiếng đập cửa dồn dập nóng nảy: "Có thứ gì đó đang đuổi theo tôi, làm ơn giúp tôi, cho tôi vào đi - Tư Thần! Ban đêm ở bên ngoài sẽ bị sinh vật cao duy tấn công! Trong thành đều là thực nghiệm thể...! Tôi vất vả lắm mới chạy ra thoát được!"

Có vẻ thấy Tư Thần không muốn mở cửa, Sở Đông Lưu không nói nữa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng cào lên kim loại lạnh sống lưng.

Tư Thần đột nhiên ý thức được một chuyện, Sở Đông Lưu đang cạy thẻ dự thi của mình ở trên cửa.


trướctiếp