Cao Duy Xâm Lấn

Chương 72


trướctiếp

Edit: jena

Ngày 1 tháng 5, ngày thi thạc sĩ.

Các trường đại học và cao đẳng cho sinh viên nghỉ học, dốc toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi này.

Hội đồng thi của Tư Thần là ở trường cũ, đại học Đông Lam.

Lúc trước, cậu bị người khác hãm hại, mất đi vị trí nghiên cứu. Khi Tư Thần rời khỏi trường chẳng khác nào một con chó lạc bị đuổi khỏi nhà.

Cậu đã sớm không còn liên lạc gì với giáo viên hay bạn học cũ.

Cảnh đổi sao dời, Tư Thần đã bình thản hơn nhiều.

Cậu là thí sinh duy nhất đến từ bộ sản xuất của tập đoàn Xà Trượng ở Giang Xuyên, vì vậy có xe đến đưa đón tận nơi.

Tài xế lái xe lại là Tống Thanh Ngọc.

Hôm nay trông hắn giản dị hơn bình thường, tuy nhiên vẫn là một bộ tây trang và một cái kính râm bảng bự.

Tống Thanh Ngọc là thiếu gia dòng chính, đại biểu cho một chuyện - hắn có tiền.

Chiếc xe hôm nay hắn lái đến là dòng xe thể thao Cuồng Phong, số lượng có hạn ra mắt vào năm ngoái. Từ vẻ ngoài, chiếc xe này có kiểu dáng như một chiếc xe tăng hạng nhẹ, lớp sơn ánh bạc và hạch năng lượng cấp 3, khi khởi động có hoa văn đỏ từ từ phát sáng, thật sự không hề khiêm tốn chút nào.

Tống Thanh Ngọc ngồi ở ghế lái, chống cằm gật đầu với Tư Thần, không quay đầu lại nói: "Lên xe."

Trang bị của Tư Thần rất đơn giản, thẻ dự thi, thẻ ID, công cụ phụ trợ vẽ bản đồ và bút, tất cả được đựng trong một túi nylon trong suốt.

Chiếc xe này chỉ có hai ghế.

Tư Thần chỉ vừa mới lên ghế phụ ngồi, đai an toàn đã tự động được cài vào.

Cảnh vật xung quanh từ từ lùi về sau.

Tống Thanh Ngọc hỏi: "Ôn tập thế nào rồi?"

Tư Thần: "Cũng ổn."

Thái độ của cậu không quá nhiệt tình, có lẽ là không quá tự tin.

Hiển nhiên là Tống Thanh Ngọc chưa xem qua phiếu điểm của Tư Thần.

Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng an ủi: "Không sao, thi luận chỉ chiếm 20% thôi."

Tư Thần gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."

Đạt điểm 20/20, đối với học sinh giỏi xuất sắc thì vẫn có biện pháp.

Quan hệ của bọn họ chỉ là đồng nghiệp bình thường, cả Tư Thần và Tống Thanh Ngọc cũng không phải tuýp người thích nói chuyện, vì vậy suốt quãng đường đi rất yên tĩnh, chỉ có những bài hát cũ của thế kỉ trước liên tục được phát ra từ bộ loa trên xe.

Cũng may, quá trình đi xe không dài lắm.

Bảy, tám phút sau, bóng dáng của đại học Đông Lam đã xuất hiện trước mắt Tư Thần.

Xe của Tống Thanh Ngọc dừng trước cổng trường.

Dù ở thời đại nào đi chăng nữa, sự xuất hiện của siêu xe luôn k1ch thích trí tò mò của mọi người.

Tư Thần liếc mắt nhìn, không ít người xung quanh đã giơ máy lên chụp, còn có người quay video.

Xe Cuồng Phong có một tấm màng che chắn, người ở bên ngoài không thể nhìn vào bên trong.

Cùng lúc đó, một chiếc xe khác cũng dừng ngay bên cạnh.

Đó là một chiếc Xích Ảnh, một dòng xe có rèm che xa hoa của Trung Tâm Cơ Giới, chỉ có công dân cấp ba trở lên mới được mua, là biểu tượng cho những người quyền quý.

Nếu không phải ngẫu nhiên Cuồng Phong xuất hiện trước, siêu xe bị vây quanh hiện tại hẳn là nó.

Một bóng người cao lớn với gương mặt u ám bước xuống từ ghế phụ của Xích Ảnh.

Hắn là bạn cùng phòng lúc trước của Tư Thần, tên là Quý Lăng Tinh.

Lúc trước, điểm tốt nghiệp chuyên ngành của Quý Lăng Tinh đứng thứ ba, vừa mới bảo vệ nghiên cứu xong. Theo lý thuyết, bây giờ không phải tới thi.

Tư Thần lãnh đạm bước ra khỏi xe.

Quý Lăng Tinh nhìn thấy Tư Thần, trên mặt nở nụ cười thật tươi: "Đây chẳng phải Tư Thần sao?"

Tư Thần hơi nhíu mi.

Khi con người nhìn thấy con gián, khó tránh khỏi có phản ứng s1nh lý ghét bỏ.

Quý Lăng Tinh là người đã động tay động chân với thí nghiệm của Tư Thần khiến cho cậu ghi chép sai số liệu, hại cậu thiếu chút nữa không thể hoàn thành luận văn tốt nghiệp.

Vì điểm luận văn thấp, Tư Thần mất tư cách học tiếp, phải đi làm công cho tập đoàn Xà Trượng.

Kết quả thì có vẻ bình thường, nhưng quá trình thì không vui vẻ một chút nào.

Quý Lăng Tinh tiến lên, đi bên cạnh cậu, giọng điệu trào phúng: "Thi lên thạc sĩ à? Đáng tiếc quá, nếu không phải số liệu luận văn sai, bây giờ cậu không phải thi rồi. Tôi học cao học đã lên được cấp Hai, bây giờ chuẩn bị thi vào chuyên ngành quân đội, biết thế đã nhường danh ngạch cho cậu rồi..."

"Đúng rồi, cậu đóng học phí nổi không vậy?"

Thái độ của Tư Thần vô cùng lạnh nhạt, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái.

Chuyện này làm cho Quý Lăng Tinh không vui: "Cũng đúng nhỉ, hẳn là cậu lại tìm thấy kim chủ mới rồi, chút học phí đó chắc cũng xoay sở được."

Khi Tư Thần học đại học, có rất nhiều người theo đuổi cậu.

Quý Lăng Tinh là một trong số đó, nhưng là tên kém hấp dẫn nhất. Khi không có được không chịu chấp nhận, lại như một con chó mắc bệnh dại nhảy choi choi suốt bốn năm.

Đến bây giờ Quý Lăng Tinh chưa biết tin đồn về Quý Sở Nghiêu và Tư Thần, có thể chứng minh rằng địa vị của hắn ở nhà họ Quý không cao.

Xe thể thao chuẩn bị rời đi bỗng chậm rãi lăn bánh đến, dừng bên cạnh Tư Thần.

Cửa sổ được hạ xuống.

"Thiếu gia." Tống Thanh Ngọc hạ kính râm xuống: "Thi xong, tôi ở đây chờ cậu."

Quý Lăng Tinh biết Tống Thanh Ngọc, vì ở trong Khu An toàn ngẫu nhiên có thể gặp gỡ ở những bữa tiệc tối của giới thượng lưu.

Khi đó, cha hắn luôn đi sau lưng Tống Thanh Ngọc với vẻ e dè, sợ sệt.

Nhìn qua, có vẻ Tống Thanh Ngọc không hề nói giỡn, cho nên Quý Lăng Tinh ngây ngẩn cả người.

Quý Lăng Tinh biết người thừa kế của những gia tộc lớn thường mai danh ẩn tích đi thực tập ở sản nghiệp của các gia tộc khác... Nhưng chưa từng nghe nói có người mai danh ẩn tích đi học đại học!

Huống chi Tư Thần cũng không phải họ Tống!

Nhưng Tư Thần cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trường, bóng lưng thẳng tắp không khác gì lúc trước.

Tống Thanh Ngọc hơi mỉm cười, lái xe rời đi.

Tổng cộng có 36 phòng thi, nhưng chỉ có 4 phòng là tuyển sinh của chuyên ngành quân đội.


trướctiếp