Cao Duy Xâm Lấn

Chương 68


trướctiếp

Edit: jena

Tư Thần cũng không hoàn toàn hôn mê.

Chỉ là thân thể quá mệt, muốn duy trì trạng thái thanh tỉnh thì gần như phải tiêu hao hết toàn bộ năng lượng còn lại.

Cậu được đội viên của đội Con Ong bế lên máy bay, sau đó đội trưởng nói: "Chở thiếu gia về nhà kiểm tra. Còn người này, hừm, chở đến bệnh viện đi."

Hai chữ "bệnh viện" đã kich thích tinh thần của Tư Thần.

Cậu cố mở mắt, giọng nói mỏng manh: "Không cần đến bệnh viện, cho tôi về nhà là được rồi."

Cậu vẫn còn nhớ rõ lai lịch của Trường Sinh Uyên trên người mình.

Tư Thần cảm thấy Quý Sở Nghiêu sẽ không đâm sau lưng, nhưng người nhà họ Quý thì lại khác.

Cậu thừa nhận cậu lo lắng vô căn cứ, nhưng cậu không có đủ lòng tin và cũng không dám đánh cược với người khác.

Cậu đã nằm mơ thấy ác mộng rất nhiều lần, cậu bị người nhà họ Tống cưỡng chế cách ly khỏi Trường Sinh Uyên.

Hoặc cậu đang đứng trước tòa, là một phạm nhân bị phán tù chung thân.

Nỗi sợ hãi này xuất phát từ sâu bên trong nội tâm, cậu thường hốt hoảng tỉnh dậy với tay chân lạnh lẽo.

Đội trưởng nghiêng đầu: "Bạn nhỏ, dù không biết các cậu gặp gì nhưng trạng thái hiện tại của cậu nhìn không tốt lắm đâu."

Cổ của Tư Thần bị Zeus cắt, bây giờ máu đã ướt khô trên áo sơ mi trắng.

Sau khi bị sinh vật cao duy xâm nhập vào tinh thần, sắc mặt của cậu tái nhợt như một viên ngọc bị nứt vỡ, không biết khi nào sẽ tan biến trong lòng bàn tay.

Tư Thần không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không đi, không đi... Về nhà..."

Đội trưởng: "Thôi được, thôi được."

Hắn đáp ứng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ rằng khả năng không lớn. Bắc Thành và Giang Xuyên nằm ngược hướng nhau, như thế nào cũng phải cấp tốc mang Quý Sở Nghiêu về trước. Nếu lúc đó chỉ số sinh mệnh của Tư Thần giảm mạnh, họ buộc phải chở cậu đến bệnh viện tư nhân.

Thế hệ sau của một gia tộc lớn chia làm hai loại. Loại thứ nhất là Quý Nguyên Cát, "thằng nhóc này may mắn vẫn còn sống"; loại thứ hai là Quý Sở Nghiêu, "hi vọng và tương lai của cả gia tộc".

Một gia tộc muốn cường thịnh không suy tàn thì cần những người mạnh mẽ để nối nghiệp.

Quý Sở Nghiêu là một người thừa kế như vậy.

Sau khi được hứa hẹn, Tư Thần hơi an tâm một chút.

Cậu cuộn tròn ở trong góc, như một động vật nhỏ cảnh giác cao độ, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có thể nói rằng hương vị của những Alpha xa lạ xung quanh quá nồng.

Trường Sinh Uyên sau khi ăn no đã bắt đầu mở thêm một cái động để tiến hóa.

Tư Thần chợt run rẩy một chút. Sau đó, cơn run ngày một rõ ràng hơn.

Trạng thái của cậu có vấn đề, đội trưởng ngửi ngửi, đi tới bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Say máy bay hả?"

Nhưng giây tiếp theo, đội trưởng thay đổi sắc mặt ngay.

Tư Thần không mở mắt. Nhiệt độ toàn thân hạ thấp, không ngừng há miệng nôn khan, hộc ra từng ngụm máu đen, có cả nội tạng lẫn bên trong.

【 Sau khi Trường Sinh Uyên trưởng thành sẽ từ từ thoát ly, xác suất tử vong cao, dù ký chủ đã được cường hóa thân thể nhưng vẫn không có khả năng chống đỡ, không kiến nghị sử dụng làm phương án tiến hóa. 】

Trường Sinh Uyên đã lên cấp Bốn. Nói cách khác, nó đã đến độ tuổi cai sữa. Bản năng nói cho nói biết rằng nó đã có thể tự mình kiếm ăn.

Trường Sinh Uyên non luôn đi với mẹ cho đến khi trưởng thành khi đến cấp Năm cũng sẽ tự động rời khỏi mẹ mình.

Dù Trường Sinh Uyên đã cố gắng tiết chế nhưng bản năng nó muốn cứu Tư Thần, vẫn sinh ra phản ứng bài xích nghiêm trọng.

Nếu không phải bản thân Tư Thần đủ mạnh, sự bài xích này sẽ trực tiếp gây tử vong, cậu sẽ bị nghiền ép, phân giải thành chất dinh dưỡng, cung cấp cho Trường Sinh Uyên.

"... Mẹ ơi."

Tư Thần nghe thấy tiếng khóc bất lực của Trường Sinh Uyên.

"Con không ăn. Mẹ ơi."

Vì giác quan thứ sáu bí ẩn nào đó, Quý Sở Nghiêu đột ngột tỉnh dậy trong khoang chữa trị.

Hắn vẫn chưa chữa trị xong, tim đập rất nhanh.

Hắn đứng đậy, đội viên ở bên cạnh nhắc nhở: "Thiếu gia, trạng thái hiện tại của ngài bây giờ vẫn chưa ổn định đâu ạ."

Không gian trong máy báy chiến đấu không rộng rãi như chiến hạm. Nơi chiếm diện tích nhiều nhất ngoài khoang dự trữ nguồn năng lượng là buồng y tế.


trướctiếp