Cao Duy Xâm Lấn

Chương 58


trướctiếp

Edit: jena

Trong căn cứ không có nghiêm cấm hai người ngủ một phòng, vì vậy Đông Phương Trường Dạ thuận lợi đến phòng của Tư Thần.

Tư Thần vừa mới đóng cửa, bỗng nhiên một lực đạo đánh úp lên lưng.

Cậu không phải không phòng bị, nhưng lực lượng chênh lệch quá lớn, dẫn đến thắng bại rất rõ ràng.

Tư Thần cảm giác bả vai mình vị đập vào ván cửa, có hơi đau.

Đông Phương Trường Dạ chỉ bằng một tay đã túm được cổ tay thiếu niên, mạnh mẽ đan mười ngón tay vào nhau, một tay còn lại ôm lấy eo cậu.

Đông Phương Trường Dạ vùi đầu vào cổ Tư Thần, hít một hơi thật sâu: "Em yêu, anh nhớ em lắm. Tổ chức đã sắp xếp cho anh một đối tượng, nhưng anh sống chết không cần, anh vẫn muốn khi về cưới em..."

Tư Thần giơ tay lên, ấn vào động mạch của Đông Phương Trường Dạ: "Buông ra."

Thái độ hai bên hoàn toàn bất đồng.

Đông Phương Trường Dạ cứng đờ người buông tay, nụ cười trên mặt từ từ biến mất: "Không phải em nói muốn ngủ với anh à?!"

Tư Thần nhìn thẳng vào mắt hắn: "Chỉ là một cái cớ thôi. Em..."

Tư Thần còn chưa nói xong, Đông Phương Trường Dạ đã xoay người, đá bay bàn trà.

Bàn thủy tinh vỡ nát trên sàn, phát ra âm thanh chói tai.

"Lừa gạt tôi vào đây làm gì?!"

Đông Phương Trường Dạ như một dã thú phát cuồng, gầm gừ tại chỗ.

Động tác của hắn liên lụy đến vết thương trên cánh tay, băng vải vừa được quấn kĩ lưỡng đã loang lổ vết máu đỏ thẫm.

Cũng may phòng cách âm rất tốt, phòng ngủ của mỗi người đều cách rất xa.

Tư Thần hơi nhăn mày, giải thích: "Đông Phương Trường Dạ, em lừa anh vì không thể nói thẳng trước mặt đám cyber đó được."

Đông Phương Trường Dạ vẫn tiếp tục đá vào cái bàn vỡ nát, trong mắt là một mảnh xám xịt, tơ máu giăng kín, không nhìn thấy rõ đồng tử: "Tôi vừa vào đã phát hiện trong phòng có người."

Đông Phương Trường Dạ chỉ tay vào tủ quần áo, cảm thấy tức giận đến nực cười: "Chỉ nhiêu đó mà có thể lừa được tôi?"

"Người bên trong là ai? Giết người cướp của tôi thấy nhiều rồi. Em muốn cái gì mà tôi chưa cho em không, hả? Vẫn muốn dùng cách cũ? Hay là do tôi gây cản trở em gả vào hào môn?!"

Bệnh tim của Đông Phương Trường Dạ phát tác, hắn run rẩy vì tim đau nhói.

Hắn lấy tay che kín mặt mình, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tư Thần qua khe hở, nỗ lực áp chế cơn tức giận xuống: "Tư Thần, cho tôi một lời giải thích."

Tức giận khiến cho máu liên tục dồn lên não, đầu của hắn phát đau, gần như cả mặt đang phừng phừng đỏ lựng.

Tư Thần hít sâu một hơi, xoa bóp chân mày: "Sao anh không mở tủ ra nhìn thử?"

Đông Phương Trường Dạ tiếp tục đá bay cửa tủ quần áo.

Quý Nguyên Cát bị tháo dỡ hết tay chân đang được treo trong tủ quần áo, trên nguc còn có hai sợi dây điện rũ xuống.

Quý Sở Nghiêu còn rút một dây ra c4m vào mũi cậu bé dịch dinh dưỡng để uống, không lo đói chết.

Nhưng mà dù vậy vẫn có chút khó coi. Và cyborg vẫn còn trong trạng thái "hoạt động".

Ban đầu Tư Thần còn lo lắng không biết chuyện này có để lại bóng ma tâm lý cho Quý Nguyên Cát hay không.

Quý Sở Nghiêu lại nói rằng trong khoảng thời gian này ý thức của Quý Nguyên Cát đã ngủ đông, không cần lo thì Tư Thần mới yên tâm.

Đông Phương Trường Dạ: "..."

Thật khủng khiếp, đây là người yêu của em ấy ư?

Tư Thần rót hai ly nước ấm, vì bàn đã bị phá nát nên cậu đành phải đặt ly nước xuống mặt đất.

Cậu hỏi: "Bây giờ anh ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được chưa?"

Đông Phương Trường Dạ im lặng một lát, khom lưng nhận ly nước, ngồi xuống sô pha.

Đông Phương Trường Dạ nhấp một ngụm nước ấm, cảm giác như vừa tỉnh rượu, hắn nói: "Anh hiểu được."

Tư Thần chưa nói lời nào: "...?"

"Em nhờ tôi hủy thi diệt tích?" Đông Phương Trường Dạ phân tích: "Dù sao cũng là dòng chính của nhà họ Quý, nghe nói nhà bọn họ có thể gửi trực tiếp hình ảnh trước khi chết lên hệ thống chủ. Không sao, em cứ giao cho anh, anh sẽ giúp em mang đi vứt. Cứ giao cho chồng em, anh rất thạo giết người cướp của."

Tư Thần mặt không cảm xúc đáp: "Cũng không phải chuyện này."


trướctiếp