Cao Duy Xâm Lấn

Chương 57


trướctiếp

Edit: jena

Tư Thần bò dậy từ trên mặt đất, có chút muốn hút một điếu thuốc: "Anh đừng khóc, người nên khóc là em mới đúng."

Cậu vươn tay s0 soạng một chút, cảm thấy xương sườn hình như bị gãy mất hai cái.

Cũng may là chỉ gãy hai cái xương, không tổn thương gì đến nội tạng.

Cảm xúc của Đông Phương Trường Dạ đến nhanh, đi cũng nhanh; hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, lại lấy băng vải quấn lên tay.

Khác với những chỗ khác, cánh tay của Đông Phương Trường Dạ có màu tím đen, mạch máu nổi rõ, phập phồng như có sinh mệnh riêng. Miệng vết thương lở loét, không ngừng phun máu đen, nhìn lâu sẽ khiến cho người khác có cảm giác ghê tởm và buồn nôn.

Hắn cúi đầu, cau mày, một tay thao tác không quá thuận tiện, phải dùng miệng và tay để băng bó.

Tư Thần tiến lên: "Để em giúp."

Đôi mắt vàng của Đông Phương Trường Dạ hơi nâng lên, hắn không chấp nhận, nhưng cũng không cự tuyệt.

Dù không phải là bác sĩ, nhưng cậu rất quen thuộc với dụng cụ y tế. Hơn nữa cậu cũng thường tự chăm sóc mình khi bị thương, cậu đã quen với việc băng bó.

Cậu nhanh chóng quấn lại băng vải.

Băng vải có đặc tính áp chế, tất nhiên cũng là một vật phẩm cao duy, chạm vào có cảm giác lạnh băng của kim loại.

Tư Thần có ý ôn chuyện: "Em nhớ hình như anh là tiến hóa cơ giới...?"

Đã qua nhiều năm, ký ức của Tư Thần về Đông Phương Trường Dạ đã phai mờ.

Thật ra trí nhớ của cậu rất tốt. Đặc biệt khi phải ghi nhớ số liệu và sự kiện, nhưng muốn nhớ một ai đó cần phải có chút mục đích...

Đông Phương Trường Dạ hít sâu một hơi: "Em xác định mình không nhớ lầm người?"

"..." Tư Thần.

Đông Phương Trường Dạ nhìn cậu chằm chằm, lạnh lùng hỏi: "Em còn nhớ tên anh không?"

Đây là một vấn đề rất lớn.

Tư Thần im lặng một lúc lâu, không nói gì.

Tay phải của Đông Phương Trường Dạ đang được thiếu niên băng bó, tay trái rũ một bên hơi nâng lên, cuối cùng ngừng lại.

Do ảnh hưởng của quái vật đang sống nhờ trong người mình, phần lớn thời gian tính tình của hắn rất tệ, nhưng hắn vốn không phải người như vậy.

Vừa rồi hắn đã nổi sát tâm.

Gi3t ch3t Tư Thần, trói buộc linh hồn của cậu vào mình, cuối cùng chỉ còn cả hai tồn tại vĩnh viễn.

May mắn là Đông Phương Trường Dạ đã áp chế loại xúc động này xuống.

Hắn nghiến răng nghiến lợi bên tai của Tư Thần: "Thật là muốn trói em về rồi làm em cho tới khi em mang thai."

Động tác của Tư Thần dừng lại một chút, nhớ lại lịch sử trò chuyện, trên mặt bày vẻ vô tội đáng thương: "Vậy là em phải sinh đôi cho anh trai của mình hả."

Từ nhỏ đến lớn, Đông Phương Trường Dạ được nhận nền giáo dục tinh anh cấp tiến, bọn họ dạy hắn phải khóa chặt trái tim và phải tàn nhẫn nuôi dưỡng tình yêu của mình.

Gia đình trông giữ hắn rất tốt, đã sớm sắp xếp cho hắn một hôn ước với một gia tộc môn đăng hộ đối, nhưng trong giai đoạn hormone không tiết chế, hắn lại gặp Tư Thần.

Đem lòng yêu cái đẹp, còn nghe được lời gì. Lần đầu tiên Đông Phương Trường Dạ gặp Tư Thần đã nghĩ rằng cậu thật đẹp, giống như một chồi non đang vươn mình trong trái tim vốn đã khóa kín của hắn.

Mà vừa lúc, hắn cũng cảm thấy Tư Thần thích mình.

Khi đó kỹ thuật diễn của Tư Thần chưa tốt, khát vọng hay cảm xúc đều dễ dàng bị nhìn thấu. Nhưng Đông Phương Trường Dạ cảm thấy không có vấn đề gì, hắn hiểu, đã tự mình đi đến bước này không chỉ vì nỗ lực mà còn có cả may mắn.

Tư Thần nóng vội, vì cậu lo rằng cuộc sống sẽ quay về như lúc trước.

Và khi hắn đã thích thì dù đối phương có khuyết điểm gì, trong mắt hắn cũng thật là đáng yêu.

Hắn hiểu, mọi thứ hắn đều hiểu.

Đông Phương Trường Dạ là con ngoài giá thú, nhưng vì có thiên phú nên được gọi trở về.

Vào ngày hắn tốt nghiệp trường quân đội, người mẹ làm gái đi3m của hắn đã tự sát trong phòng ICU*. Hắn lựa chọn rời khỏi gia tộc, đi đến dã khu.

*ICU hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp.


trướctiếp