Cao Duy Xâm Lấn

Chương 56


trướctiếp

Edit: jena

Giống như việc Tư Thần gọi người khác là "anh", chưa chắc đó là lời thật lòng.

Cũng như nhiều người gọi cậu là "em trai", cũng không đại biểu cho việc thân cận.

Ít nhất, Đông Phương Trường Dạ không có ý thân cận với cậu.

Tư Thần không phải người thích tìm phiền toái, nhưng có lẽ dạo này chịu đựng nhiều thứ nên tâm trạng hiện tại của cậu rất kém.

Đặc biệt là ở không gian gấp khúc, ở đây không cần phải suy xét tiền căn hậu quả, người đã chết cũng có thể đổ lỗi cho sinh vật cao duy cũng được.

Tư Thần không cảm nhận được sát khí từ đối phương, nhưng cậu biết Đông Phương Trường Dạ không có ý tốt với mình.

Hai người nhìn nhau ba giây.

Tư Thần cử động, tiếng khóa kéo xoẹt xoẹt vang lên giữa khu trò chơi.

Cậu đang c0i quần áo.

Đông Phương Trường Dạ sờ sờ lỗ tai, không biết vì sao lại có chút ngứa.

Tư Thần đang mặc một áo khoác dài giống áo mưa, vì hàng bán sỉ sản xuất hàng loạt của tập đoàn Xà Trượng nên khó mà đẹp, cũng không thiết kế kiểu dáng đặc biệt, nhưng rất tiện lợi, có thể che kín hết cả người.

Bây giờ áo khoác đã được cởi ra.

Dưới lớp áo khoác là một áo sơ mi màu trắng, áo sơ mi cởi ra là một lớp áo chiến đấu màu đen, dán sát vào lồng nguc, lộ rõ đường cong xinh đẹp, vừa không khoa trương nhưng cũng không gầy yếu.

Quần áo được cởi ra được xếp gọn vào một chỗ.

Tư Thần còn mang theo một thanh kiếm.

Thanh kiếm được lắp rắp từ linh kiện kim loại, gọi là "Huyết Nguyệt".

Linh kiện từ người của Quý Nguyên Cát không chỉ cầm vừa trong tay mà cấp bậc cũng không hề thấp.

Tư Thần: "Dùng kiếm được không?"

Đông Phương Trường Dạ nghĩ gì nói đó: "Em trai cởi d0 trông đẹp hơn."

Đôi khi sự đánh giá cao không nhất thiết xuất phát từ nửa th4n dưới, những thứ xinh đẹp trời sinh luôn khiến cho tâm tình của người khác vui sướng khó tả.

Ít nhất là trong mắt của Đông Phương Trường Dạ, cơ thể của Tư Thần rất đẹp, rất thích hợp để đánh nhau.

Dù là đè cậu trên mặt đất đánh hay là bị cậu đè trên mặt đất đánh, cái nào cũng hợp.

Đông Phương Trường Dạ: "Cậu biết dùng kiếm hả?"

Hắn cũng có kiếm, bây giờ đang nằm bên ngoài lôi đài. Hắn không yên tâm giao thứ đó cho AI bảo mẫu.

Tư Thần nghĩ nghĩ: "Tôi có thể học."

Đông Phương Trường Dạ bị cậu chọc cười: "Sao lại nói có thể học? Tôi không phải thầy giáo của cậu."

Tư Thần nghiêm túc, thành thật đáp: "Sinh tồn trong không gian gấp khúc rất khó, nó dạy tôi rằng ai cũng có tham vọng được sống lâu hơn."

Đông Phương Trường Dạ: "Ha ha."

Tư Thần ngước mắt nhìn lôi đài, cầm kiếm, nhảy lên.

Đối với người mới vào lôi đài, tư thế này của cậu không tồi.

Nhưng bạn không thể trông chờ Trường Sinh Uyên có thể cầm bút làm được bài tập toán nâng cao, bạn cũng không thể trông cậy một con ma ốm trong vòng nửa năm có thể chuyển biến tốt đẹp biết cách chiến đấu.

Kỹ thuật chiến đấu của Tư Thần có một nửa được đúc kết từ những lần tiến vào không gian gấp khúc, một nửa khác là nhờ Trường Sinh Uyên kiểm soát.

Thật ra, chiến đấu không khó. Biết được đánh ở đâu sẽ gây tử vong, đánh ở đâu sẽ chế trụ được đối thủ, dùng nhiều lực hay ít lực đều có thể dựa vào cảm giác của cơ bắp, đặc biệt khi thực chiến... Nói tóm lại, có thể học được.

Tuy nhiên có câu nói rằng đầu biết nhưng tay thì không; tầm nhìn, thể lực, tố chất tâm lý và các yếu tố khác sẽ gây khó khăn trong việc hành động.

Ánh đèn soi rọi trên đỉnh đầu. Vì màn hình chiếu giả lập đang được mở nên những chỗ khác của khu trò chơi đều bị bôi đen, chỉ còn lôi đèn có đèn.

Bốn phía có những người giả lập đang hò reo ầm ĩ.

Đông Phương Trường Dạ lẩm bẩm: "... Công nghệ cao ghê."

Một con gấu trắng pixel xuất hiện ở trên ghế trọng tài, trên cổ đeo một đồng hồ quả quýt, trong tay cầm một lá cờ nhỏ quơ qua quơ lại.

"Chúng ta lại gặp nhau, hỡi các bạn khán giả thân mến. Tôi rất nhớ các bạn!" Trọng tài gấu giơ tay lên, hô to: "Rốt cuộc cuộc chiến trên lôi đài sẽ kịch liệt đến đâu đây! May mắn thay, tôi đã thành công tìm cho mình một vị trí quan sát thuận lợi nhất!"

Tiếng vỗ tay rào rào vang lên.

Trọng tài gấu thổi còi, cầm là cờ đỏ trong tay hướng về phía Đông Phương Trường Dạ.

"Anh ấy, tên gọi Đông Phương Trường Dạ, đến từ tổ chức bạo lực "Bách Quỷ Dạ Hành", danh hiệu "Quỷ Đao"!

Biểu tình của Đông Phương Trường Dạ chấn động, hắn quay đầu, nhìn chằm chằm trọng tài gấu.

"Nhưng anh lại là kẻ phản bội tổ chức! Là một thành viên nằm vùng của cục an ninh! Trong một không gian gấp khúc, anh đã cắn nuốt hết 6 thành viên trong tổ chức, những tên đã làm những chuyện xấu xa không thể chấp nhận nổi, từ đó thành công tiến hóa đến cấp Năm!"

"Để thực hiện nhiệm vụ bí mật này, anh đã vứt bỏ gia tộc của mình, kể cả danh phận ban đầu, cùng với vị hôn phu đáng yêu mình quen được trong kỳ học quân sự ở trường đại học Đông Lam!"

Tư Thần: "...??"

Cốt truyện này hình như có chút quen thuộc.

"Nhưng anh lại không ngờ rằng khi mình vừa tham gia tổ chức đã bị bọn họ cấy chip từ nền văn minh Cơ Giới để khống chế. Vì vậy ở trong không gian gấp khúc đó, anh không chỉ gi3t ch3t thành viên của tổ chức, mà còn giết cả đồng đội của mình! Tổ chức không cần anh, liên minh cũng không cần anh! Thậm chí còn cho rằng anh đã hoàn toàn mất tích!"

Đông Phương Trường Dạ cắn chặt quai hàm, hai mắt đỏ ngầu.

Gần như trong nháy mắt, Đông Phương Trường Dạ đã nhào tới chỗ trọng tài, mạnh mẽ đánh một quyền. Nhưng cú đấm không phát ra âm thanh nào.

Vì hắn không chạm vào thứ gì. Cánh tay nổi rõ gân xanh xuyên qua không khí.


trướctiếp