Cao Duy Xâm Lấn

Chương 50


trướctiếp

Edit: jena

Năng lực học tập của Quý Nguyên Cát khá tốt, ít nhất đi suốt 2 tiếng, thiếu niên đã có thể thuần thục sử dụng xung thần kinh để khống chế cơ thể.

Viên đạn nháy mắt bắn đến, Quý Nguyên Cát đã thả người, lăn trên mặt đất một vòng, nấp vào phía sau cửa sổ.

Viên đạn này khác với viên đạn đầu tiên. Nó bắn trúng vật thể rồi phóng ra một lớp giáp. Nếu là người bình thường thì đã bị nổ thành những khối thịt vụn.

Thuốc súng nổ, vỏ đạn bắn lên đùi của Quý Nguyên Cát.

Quý Nguyên Cát kêu lên một tiếng, tựa vào tường kiểm tra. Vỏ đạn kẹt vào thịt, nhưng không chảy máu.

Giống với Quý Sở Nghiêu, dây thần kinh cảm giác đau của thiếu niên đã cắt bỏ từ lâu.

Quý Nguyên Cát rút vỏ đạn ra, vài giọt nước đông lạnh trong suốt theo miệng vết thương chảy ra ngoài.

"May mắn là không ảnh hưởng đến quá trình sử dụng." Cậu lẩm bẩm, thuận tay lấy băng dính kim loại trong túi ra, bịt chặt lại lỗ hở.

Quý Nguyên Cát làm xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu ngẩng đầu, góc tường lại xuất hiện một chấm đỏ.

Nụ cười cứng đờ trên mặt cậu.

...

...

Súng bắn tỉa trên tầng 3.

Đối phương lựa chọn ngắm bắn mà không nghênh chiến, chứng tỏ tay nghề không tồi.

Vì vậy, Tư Thần không phí thời gian để tìm kiếm, sau tiếng súng, cậu nhanh chóng chạy lên tầng 3.

Tòa cao tầng này vốn là một tòa nhà của một thương nghiệp, Tư Thần còn nhìn thấy trên tường có bảng đánh dấu "Phòng Marketing – Nhóm 1", bên dưới có ký hiệu của Gen Xà Trượng.

Không ngờ lại là lãnh đạo của mình.

Trong đầu Tư Thần hiện lên suy nghĩ đó, nhưng ngay lập tức lại ngẩn người.

Vì ở đây là không gian gấp khúc xảy ra cao duy xâm lấn, gặp "lãnh đạo" ở đây quả thật không khoa học.

Đạn pháo từ trên trời giáng xuống tòa cao tầng, mái nhà vỡ vụn hơn phân nửa, tường cao đổ sụp, khắp nơi đều là gạch vụn vỡ nát.

Cậu theo ấn tượng, đá bay cửa phòng "Nhóm 5".

Phòng được xây bằng thủy tinh ngăn cách, có thể nhìn thấy ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào nhưng vì bầu trời hiện tại, bên trong chỉ có bóng tối âm u, giống như ngày tàn chỉ còn lại một màn đêm vô tận.

Cây súng bắn tỉa có màn hình camera không hề di chuyển.

Giá ba chân của nó xoay tròn 180 độ, nòng súng hướng thẳng về phía Tư Thần.

Trong phòng vang lên tiếng máy móc khởi động, nòng súng thu về, súng bắn tỉa mở màn hình.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh và âm thanh của một người phụ nữ: "Xin chào, người sống sót. Tôi là súng bắn tỉa đến từ quân đoàn Radiant (1), bạn có thể gọi tôi là Carol."

"Không cần cảnh giác như vậy, xin hãy thu súng lại. A...? Tôi không kiểm tra được thông tin của bạn trên hệ thống. Bạn có phải là một đứa trẻ được sinh ra sau thời kỳ chiến tranh không?" Giọng nói của Carol rất dịu dàng: "Bạn lớn lên ở căn cứ nào?"

Trên thực tế, cyber không có giới tính. Nó lựa chọn hình mẫu phụ nữ để xuất hiện vì muốn hạ một lớp đề phòng của Tư Thần.

Trên màn hình là một hình ảnh con người tiêu chuẩn, nhưng lại khiến người nhìn có cảm giác rất giả.

Trực giác chiến đấu của Tư Thần rất nhạy bén, nhưng cậu không chắc trực giác của mình có nhanh nhẹn bằng máy móc hay không.

Vì không cảm nhận được uy hiếp, cậu tạm thời bỏ súng xuống.

"... Carol?"

Carol: "Là tôi."

Tư Thần: "Tình huống hiện tại là như thế nào?"

"Khủng hoảng Omnic năm thứ 57; Đồ Linh*, kẻ phản đồ khét tiếng nhất trong lịch sử Cơ Giới và quân đoàn Apocalypse (2) đã chiếm lĩnh hoàn toàn phòng tuyến của thiên hà."

"Những người sống sót đã sơ tán khỏi hành tinh của mình. Nhưng Đồ Linh vẫn không ngừng đuổi theo, ý đồ tàn sát đến người cuối cùng." Biểu tình của Carol tràn đầy phẫn nộ: "Để nhân loại có cơ hội diệt trừ Đồ Linh, chúng tôi sẽ gắng sức giúp đỡ không cho hắn thực hiện được dã tâm của mình!"

Khi Carol nói, Tư Thần cảm giác nó giống như một NPC dẫn đường trong trò chơi.

Nhưng chỉ sơ lược về một nền văn minh xa lạ, Tư Thần khó mà đồng cảm với cảm xúc phẫn nộ của nó.

Vì cậu biết rõ, khi không gian gấp khúc kết thúc, thế giới này sẽ biến mất.

Đây chỉ là một bóng ma khổng lồ do một nền văn minh lớn để lại giữa những chiều không gian khác nhau trong vũ trụ.


trướctiếp