Cao Duy Xâm Lấn

Chương 41


trướctiếp

Edit: jena

Cần câu từ từ hoạt động, búp bê Tư Thần mặc váy trắng lủng lẳng giữa không trung, nó chăm chú nhìn Tư Thần qua tấm kính thủy tinh.

Một lát sau, cần câu thả ra.

Tư Thần ngồi xổm xuống muốn lấy con búp bê nhưng lại không túm lấy được thứ gì.

Nếu không phải trên màn hình máy chơi game biểu thị điểm của người chơi đã đạt được 105 điểm, Tư Thần còn nghi ngờ chuyện hồi nãy chỉ là ảo giác.

Máy chơi game phát ra tiếng nói của con pixel trắng: "Chúc mừng người chơi Tư Thần đã tích lũy đủ 100 điểm! Chính thức mở hoạt động khen thưởng!"

Trên cánh cửa lớn của phòng viện trưởng phát ra một hàng ánh sáng, một hàng chữ pixel tự động chạy ngang qua giống như thông báo trong game Mario.

Cửa đã có thể mở.

Tư Thần đang chuẩn bị ôm đống búp bê đi tìm bác sĩ để tính sổ nhưng bỗng nhiên có âm thanh "phịch" vang lên trong con hẻm nhỏ đi đến phòng phẫu thuật.

Có thứ gì đó vừa rơi xuống.

Tâm trí Tư Thần run lên, chăm chú nhìn thẳng vào hướng đến phòng phẫu thuật.

Đầu con hẻm đột ngột phả ra một luồng khí như một cánh cửa kho đông lạnh bất chợt bung mở giữa mùa hè oi bức.

Rất lạnh. Khác với cái lạnh lúc gặp quỷ, cái lạnh này có thể trực tiếp đông cứng cả linh hồn.

Trường Sinh Uyên trong cơ thể của Tư Thần nôn nóng gào rống lên, tỏ vẻ địch ý nồng đậm.

Thậm chí Tư Thần còn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng, cậu đã giơ súng lên, họng súng hướng thẳng về phía con hẻm nhỏ theo bản năng.

Đây là bản năng chiến đấu thuộc về thân thể.

Đầu ngõ tối đen, một bàn tay búp bê to lớn từ bên trong thò ra.

Giọng nói của váy trắng đầy dịu dàng: "Sợ cái gì chứ, là tôi mà."

Là giọng nói của một đứa trẻ.

Khác với những con búp bê khác, trông nó linh hoạt và sống động hơn nhiều. Kim chỉ khâu đôi mắt thậm chí còn liên tục chớp chớp như lông mi.

Váy trắng mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, phía trên có một hàng bông hồng trắng uốn lượn.

Tư Thần từ từ buông súng xuống. Cậu không phải là một người hay ra mồ hôi, nhưng bây giờ cả người đã ướt sũng.

Váy trắng bước từng bước nhỏ đến trước mặt Tư Thần.

Nó ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Chu đang ngồi trên vai Tư Thần.

Búp bê nhân ngư tránh ra phía sau gáy Tư Thần không khỏi phát run, nó giảm mức độ tồn tại của bản thân đến mức nhỏ nhất: "Tôi, tôi, đi."

Váy trắng thu hồi tầm mắt, nắm lấy hai tay Tư Thần: "Ôm!"

Xuất phát từ việc suy xét kĩ lưỡng đến mức độ an toàn cho Tiểu Chu, Tư Thần đặt cậu bé xuống đất, sau đó mới ôm lấy váy trắng.

Tư Thần cảm giác như mình đang ôm một khối băng giữa mùa đông lạnh lẽo.

Dù váy trắng đã cực lực khắc chế nhưng trên tay cậu vẫn xuất hiện những vết bỏng lạnh.

Đốt ngón tay của Tư Thần sưng lớn bất thường, xuất hiện những khối máu xanh tím vì bị đông cứng.

Váy trắng cũng chú ý đến chuyện này.

Nó gỡ ngón tay của Tư Thần ra, bò xuống cổ tay cậu, kéo khe hở trên mu bàn tay, lấy xúc tu nho nhỏ của Trường Sinh Uyên lôi ra ngoài.

Váy trắng ngồi trên đỉnh đầu của Trường Sinh Uyên, tâm tình vui sướng: "Vậy là có thể nói chuyện rồi."

Trường Sinh Uyên rống giận: "Chi! Chít!"

Tư Thần nghe thấy con trai nhỏ vừa tức muốn hộc máu lại vừa tủi thân.

"À đúng rồi." Váy trắng vén áo ngủ lên, từ dưới chân váy rớt ra một cái bật lửa, đưa cho cậu: "Chút nữa quên mất, bật lửa đây."

Đây là khen thưởng của Tâm Hồn cho người chơi.

Bật lửa có kiểu dáng tinh xảo, vừa bật nắp đã có ánh lửa đỏ phừng lên.

Váy trắng: "Bật lửa này mang ra ngoài vẫn có thể dùng. Bên trong là Lửa Địa ngục, có tác dụng khắc chế đối với rất nhiều sinh vật cao duy."

Tư Thần nhìn búp bê ngồi trên tay mình, muốn nói lại thôi.

"Cậu hình như có chuyện muốn nói với tôi?" Váy trắng nghiêng đầu hỏi.

Tư Thần chậm rãi mở miệng: "Cậu không phải là ảo giác của tôi hả?"


trướctiếp