Cao Duy Xâm Lấn

Chương 14


trướctiếp

Edit: jena

Bàn tay to lớn của thiêu thân phá nát cửa sổ, mạnh mẽ xông vào. Cửa sổ xe trong nháy mắt vỡ vụn.

Sinh vật nhiễu sóng gào thét lấp đầy cả khoang xe.

Mục tiêu của chúng nó chỉ có một, đó là túi vali của Trình Diễm.

Trong đó cất giấu một chủng tiến hóa mới. Nó chỉ mới phá trứng thoát xác, cuộn tròn trong vali, tỏa ra mùi hương hấp dẫn chí mạng.

Nhân loại không thể ngửi thấy, nhưng mùi hương kia không thể lừa gạt chúng nó được.

Trình Diễn nổ súng liên tục vào làn sóng thiêu thân, nhưng chúng nó không hề lùi bước, ngược lại càng thêm điên cuồng: chúng nó bổ nhào lên người Trình Diễn, nhe răng nanh ra!

Trình Diễn đang ở giữa cấp Hai "Thang Trời", xử lý sinh vật nhiễu sóng đối với hắn chỉ đơn giản như ăn một bữa sáng, nhưng hắn không thể chống lại nổi một số lượng lớn thiêu thân như thế này.

Trên người hắn đã xuất hiện những vết c4n sâu hoắm, máu thịt nhầy nhụa.

Tư Thân gào to với tài xế: "Mở cửa xe!"

Đối tượng công kích của thiêu thân không chỉ có Trình Diễn mà còn có cả người sống ở trên xe.

Xe khách đều có cửa trước và sau. Mở cửa sau ra, họ có thể ra bên ngoài trốn, ít nhất còn một con đường sống.

Dựa theo các báo cáo nghiên cứu, sinh vật nhiễu sóng thích ăn máu thịt con người, đây cũng là một trong những cách tiến hóa của chúng.

Những người ở trên xe lúc này đều có kinh nghiệm sinh tồn, thà chạy ra bên ngoài để kéo dài mạng sống còn hơn.

Tài xe nghe xong, tức khắc giãy giụa, cuối cùng nhấn nút mở cửa xe.

Con dao của tiếp viên đâm thẳng vào yết hầu của ông, còn hung hăng xoay thêm một vòng.

Mất điều khiển, xe khách tông vào một khối đá lởm chởm trên đường. Vì va chạm mà bình xăng trở nên móp méo, xăng trong bình ồ ạt bắn r4 ngoài như máy bơm nước.

Tiếng gào thét chói tai của thiêu thân là âm thanh duy nhất ở trên xe.

Thiêu thân nhiễu sóng ở bên ngoài kéo tới càng nhiều, những người trong xe chạy trốn ra ngoài cũng bị chúng nó tập kích.

Chúng ồ ạt nhào đến trên người của những hành khách như một đàn châu chấu quá cảnh, trong một thoáng đã c4n nuốt bọn họ chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Hút máu xong, những hoa văn trên cánh của chúng càng thêm rực rỡ lóa mắt.

Tư Thần cũng bị thiêu thân vây quanh.

Nhưng tình huống của cậu tốt hơn Trình Diễn một chút.

Trường Sinh Uyên chui ra khỏi hốc mắt của cậu.

Nhóm thiêu thân rống to, Trường Sinh Uyên còn rống to hơn: "Gào! Gào!"

Một cục nếp nhỏ rống lên thì cả người đều phát run.

Thiêu thân lại kinh sợ, chỉ dám xoay vòng xung quanh Tư Thần, chần chờ không dám tiến lên.

Trình Diễn thấy xe khách dừng lại, nắm chặt vali muốn xuống xe.

Trên người hắn chi chít những vết thương lớn nhỏ do thiêu thân gặm c4n, mùi máu tươi càng khiến cho sinh vật nhiễu sóng thêm điên cuồng. Dùng mắt thường cũng có thể thấy máu thịt trên người hắn biến mất với tốc độ cực nhanh. Chỉ có bàn tay sau lưng là lành lặn như cũ, màu sắc thâm đen, nhìn qua vô cùng khủng b0, dữ tợn.

Bây giờ Tư Thần lại nhào về phía hắn.

Hung quang trong mắt Trình Diễn lóe lên rồi biến mất: "Không biết tự lượng sức mình!"

Cánh tay thâm đen phía sau lưng hắn nắm thành quyền, đánh vào mặt của Tư Thần.

Nhưng đối mặt với hắn lúc này không phải Tư Thần, mà là bản năng chiến đấu của Trường Sinh Uyên.

Thân thể của Tư Thần giữa không trung vặn ra một độ cong mà không một nhân loại nào làm được, thân thể phá lệ dẻo dai, giống như là một con Trường Sinh Uyên không có xương.

Tư Thần nhảy lên tường, mượn lực đạp xuống người Trình Diễn. Chỗ cậu vừa đạp trở thành một khối kim loại bị lõm xuống.

Thân thể của cậu nặng hơn bình thường.

Đột nhiên không kịp phòng bị, Trình Diễn bị cậu đè trên mặt đất.

Mảnh thủy tinh sắc nhọn vẫn luôn được Tư Thần giấu trong tay mạnh mẽ đâm thẳng vào đôi mắt của Trình Diễn!

Đó là mảnh vỡ của cửa kính khi nãy Tư Thần đập vỡ, là một vũ khí rất tốt.

Một con mắt. Hai con mắt.

"A a a a a a...!"

Đau đớn khiến cho Trình Diễn thống khổ gào to.

Máu tươi ấm nóng bắn lên tay của Tư Thần, nhưng tay cậu vẫn không xoay xuyển. Chuyện này chẳng khác gì việc cậu cắt giấy trong phòng thí nghiệm.


trướctiếp