Cao Duy Xâm Lấn

Chương 120


trướctiếp

Edit: jena

Buổi tối, vừa về đến ký túc xá, Tư Thần liền nằm lên giường ngay.

Cậu rất buồn ngủ, nhưng tinh thần lại phấn chấn không thể lý giải nổi. Cuối cùng không biết ngủ khi nào.

Khi cậu tỉnh lại thì không cậu không còn ở ký túc xá nữa, mà cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn vô cùng mềm mại.

Giường lớn được đặt ở giữa vùng đất hoang vu, màn trời chiếu đất, xung quanh vang lên tiếng sột soạt của những động vật nhỏ.

Đồ Linh đang nằm bên cạnh Tư Thần, đầu chống lên tay, im lặng nhìn cậu.

Tư Thần nín thở.

Hai người không nói chuyện ngay.

Cách đó không xa có một con quỷ treo cổ đu đưa trên một cây hòe, sợi dây treo cổ đỏ rực đong đưa qua lại. Lắc lư một hồi, sợi dây đứt phựt.

Thi thể rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh to lớn, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của ban đêm.

"Bây giờ anh còn tiết kiệm không gõ cửa nữa à?" Tư Thần ngồi dậy: "Quý Sở Nghiêu?"

Giọng nói của cậu không chắc chắn lắm.

Đồ Linh không phản bác, chỉ hỏi: "Cậu cảm thấy tôi là ai?"

Tư Thần chuyển từ nằm sang ngồi, bắt đầu phân tích: "Cần có một tiền đề lớn nhất, đó là Quý Sở Nghiêu và Đồ Linh có cùng một linh hồn."

"Ngọn nguồn của không gian gấp khúc này là chuỗi số liệu bị xóa bỏ bởi Đồ Linh, theo thời gian, nó sinh ra trí năng, bắt đầu mô phỏng Đồ Linh bên trong phó bản."

"Khi Quý Sở Nghiêu vào trong phó bản đã tử vong ở vòng lặp thứ hai, từ đó giải phóng linh hồn trong thân thể. Căn cứ vào đặc tính của Thiên tai Thần Quái, có lẽ là giống như "quỷ hồn"?"

Tư Thần nhìn vào mắt Quý Sở Nghiêu: "Tôi cảm thấy rằng quỷ hồn của Quý Sở Nghiêu đã thay thế Đồ Linh trong phó bản lúc trước. Hơn nữa vì tử vong nên cũng có được ký ức của Đồ Linh và quyền hạn của Đồ Linh trong phó bản."

Cậu hơi ngừng hô hấp, dò hỏi: "Còn anh thì sao? Anh cho rằng mình là ai?"

Không gian chìm vào im lặng. Thi thể bị rớt đầu bắt đầu tìm lại sợi dây thừng, tiếp tục treo mình lên cành cây.

Quý Sở Nghiêu trả lời: "Tôi không biết."

Giọng nói của hắn là âm thanh của máy móc.

"Ngay từ đầu, tôi cũng không ý thức được mình đã tử vong. Tôi mở mắt ra, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm. Nhưng khi tôi đứng dậy thì linh hồn đã chia lìa khỏi thân thể."

"Tôi canh giữ ở bên cạnh thi thể của mình, nhìn nó từ từ mục rữa. Sau khi chết, côn trùng bò đầy xung quanh. Những con quỷ khác bay là là gần đó nhưng lại không tấn công tôi."

"Lúc đó tôi còn là Quý Sở Nghiêu, nhưng từ đó về sau, trong đầu tôi xuất hiện những ký ức rất xa lạ. Hoặc có thể nói là "số liệu"?"

"Một phần đến từ không gian gấp khúc này, một phần đến từ Đồ Linh. Đôi khi, tôi thậm chí cũng sẽ xuất hiện ở một đài kim loại hình tròn, xung quanh là chất lỏng phát sáng, trong đó có rất nhiều "tôi"."

"Tôi đã ở đây suy nghĩ rất lâu, cũng không biết mình là ai. Là một chuỗi số liệu dư thừa, là linh hồn tên là "Đồ Linh", hay là một linh hồn lai vãng trong không gian gấp khúc?"

Tư Thần hơi há miệng, đang tiêu hóa lượng thông tin mà Quý Sở Nghiêu vừa nói.

Cũng không khác gì mấy so với cậu suy đoán.

Tư Thần cảm thấy trong lồng nguc có nỗi buồn thật khó tả: "Người chết ở trong thế giới mô phỏng có thể sống lại sau khi trò chơi kết thúc không?"

Cậu không chỉ ám chỉ Triệu Tử Tân mà còn cả Quý Sở Nghiêu.

"Nếu so sánh thế giới số 3 với game thực tế ảo thì tôi chỉ có thể nói với cậu rằng sau khi tài khoản của người chơi đó tử vong, cơ sở dữ liệu của người đó sẽ biến mất trên server."

Tư Thần c4n môi du0i.

Quý Sở Nghiêu nhướn người lên, cánh mũi cao thẳng gần như chạm vào chóp mũi Tư Thần.

Tư Thần cũng không trốn tránh.

Cậu cảm thấy mình không nên khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

Quả thật Đồ Linh có nói với cậu rằng không gian gấp khúc này không nguy hiểm.


trướctiếp