Cao Duy Xâm Lấn

Chương 115


trướctiếp

Edit: jena

Tư Thần vô cùng chấn động, có cảm giác như Đồ Linh vừa nhét một quả dưa vào miệng mình.

Nhưng đáng tiếc, cậu không có gì để trao đổi.

Có lẽ có. Ví dụ như mê cung và váy trắng.

Nhưng nếu Đồ Linh không hỏi, Tư Thần cũng sẽ không chủ động nói.

Phòng ký túc xá rất nhỏ, tuy Đồ Linh dùng thân thể cấu tạo từ máy móc, không cần hô hấp, nhưng Tư Thần cảm thấy nồng độ CO2 ở đây quá cao.

Có chút nóng.

Hoặc có lẽ là do Đồ Linh quá cao, khoảng cách lại gần, tạo nên cảm giác áp bách.

Không khí có chút tẻ ngắt.

Đồ Linh suy nghĩ, dò hỏi: "Có muốn đi ra ngoài một chút với tôi không?"

Tuy chỉ là thế giới mô phỏng từ một chuỗi số liệu nhưng ở đây vẫn là cố hương trong ký ức của hắn.

Tư Thần nhìn đồng hồ, 3 giờ 20 phút sáng, còn 3 tiếng 40 phút nữa mới đến giờ rời giường.

Vì vậy, cậu trả lời: "Được."

Dù sao ở đây cũng không có hoạt động gì để giải trí, cũng chỉ có thể nằm lăn lộn trong phòng tới bình minh.

Đồ Linh đẩy cửa ký túc xá.

Tư Thần đi ra ngoài, nhìn thấy một con quỷ nữ đang treo cổ trên trần nhà.

Hai chân nó không chạm đất, đầu gục xuống, máu nhỏ tí tách bên chân.

Con mắt nhân tạo vô cùng tri kỉ cung cấp thông tin.

【 Sinh vật cao duy – Quỷ treo cổ 】

Năng lượng dao động: 11200.

Năng lượng dao động trong trạng thái đứng yên có thể suy đoán được nó ở cấp Năm đến cấp Sáu.

Theo lý thuyết, Tư Thần có thể đánh, nhưng con quỷ này không tấn công bọn họ.

Đồ Linh: "Tôi đã sửa chữa lại trạng thái của chúng ta. Dựa theo phép tính logic, bây giờ chúng ta đều không tồn tại trong mắt của NPC và người chơi."

Hiểu, chúng ta đang vô hình.

Buổi tối không có tàu. Nhưng cấu tạo của tầng lầu rất độc đáo, bức tường vẫn có thể tùy thời tách ra.

Tư Thần đi đến cuối đường, cúi đầu nhìn xuống đất.

Tầng lầu này rất cao, trong nháy mắt, Tư Thần có cảm giác mình đang đứng trên một sườn dốc dựng đứng.

May mắn là cậu không sợ độ cao.

Dưới đất là sương đen dày đặc, bên trong sương mù có những cánh tay trắng bệch giơ lên cao, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó. Tiếng khóc la rung trời chuyển đất.

Một con quỷ đầy máu đang đi giữa sương mù, chỉ nhìn từ xa nhưng vẫn khiến lòng người sợ hãi.

Không liên quan đến tố chất tâm lý, đây là phản ứng theo bản năng của mọi sinh vật.

Toàn bộ thế giới này đã trở thành địa ngục quỷ.

Đồ Linh đứng bên cạnh thiếu niên: "Từ tầng 1 đến tầng 18 của ký túc xá chỉ là cái nền. Thật ra, lúc trước sương đen chỉ dâng đến tầng 3. Quản lý của ký túc xá vì để phòng ngừa vạn nhất nên đã yêu cầu mọi người sinh hoạt từ tầng 19. Nhưng bây giờ, sương đen đã dâng đến tầng 20."

Tư Thần ngạc nhiên: "Khu An toàn cũng có quản lý?"

Đồ Linh: "Có. Thật ra tôi là cyber chiến đấu. Nhưng thời điểm đó không đủ tài nguyên để tạo thêm một cyber quản lý nên họ đành để tôi quản lý cả Khu An toàn với hệ thống phụ trợ của AI."

Tư Thần hỏi: "Vậy quản lý đi đâu rồi?"

Đồ Linh trầm mặc một lát: "Đi theo Nữ Oa rồi. Quản lý không phải một người, mà là một nhóm người. Lúc đó, bọn họ đều là tầng lớp tinh anh của xã hội, lập thành một tập thể, thay phiên nhau đảm nhiệm vị trí. Sau khi vào Khu An toàn, các loại tài nguyên, đặc biệt là đồ ăn, tiêu hao nghiêm trọng, nhân loại cũng không cảm thấy may mắn vì còn sống sót. Nhân loại mới sinh ra ở Khu An toàn có thể chất quá kém, hoàn toàn kém xa so với nhân loại trong thời đối đầu với bóng tối. Khu An toàn bảo vệ nhân loại, nhưng cũng đồng thời ngăn cản nhân loại tiến hóa."

"Nhóm quản lý trải qua một phen tính toán, cho rằng còn tiếp tục như vậy thì nhân loại sẽ có kết cục duy nhất là tiêu vong. Vì vậy, họ muốn tìm một con đường cứu vớt mới. Bọn họ tìm kiếm suốt 30 năm, kiến tạo ra được một chiến hạm vũ trụ "Nữ Oa", thông báo với mọi người rằng khi tìm được căn cứ địa mới thì quay trở về."


trướctiếp