Cao Duy Xâm Lấn

Chương 110


trướctiếp

Edit: jena

Khi Tư Thần khôi phục thần trí, cậu cảm giác hơi đói bụng.

Khung cảnh xung quanh vô cùng xa lạ, nhưng lại có chút quen mắt, giống như cậu đã quay về căn phòng con nhộng rộng 5 mét vuông ngày trước.

Có lẽ là tệ hơn nữa, vì trong phòng này còn không có ban công, cũng không có cửa sổ, chật hẹp đến mức khó thở.

Tư Thần xốc chăn lên, không thấy quần áo đâu, cậu chỉ mặc độc một cái quần lot màu trắng.

Trên cổ tay cậu còn có một đồng hồ điện tử xa lạ, trên dây đeo có khắc một mã vạch.

Tư Thần sờ thử, phát hiện đồng hồ này như khắc lên người mình, không thể tháo ra.

Bây giờ là 06:27.

Tư Thần ngồi dậy trên giường đơn, bất hạnh đụng đầu vào trần nhà.

Không ngờ trần nhà lại có cảm ứng.

Trên bức tường màu trắng xuất hiện một màn hình chiếu.

Khi nhìn thấy nội dung, Tư Thần không nhịn nổi mà nhướng mày.

Cậu đã từng xem bộ phim này, tên là "Lịch sử Cyber 1", đạo diễn và biên kịch đều là Đồ Linh.

Lần trước cậu xem, câu chuyện kể về nhân loại cuối cùng sống sót ở căn cứ Radiant.

Cậu sờ l3n đỉnh trần nhà, hình ảnh trên bức tường liền bị gián đoạn.

Tư Thần leo thang xuống dưới đất.

Giường đơn ở đây cũng được phân ra làm đôi, một cái ở trên, một cái ở dưới, nhưng phần ở dưới không phải là bếp mà là một bàn làm việc.

Trong phòng không có tủ quần áo, quần áo đều được treo trên tường.

Quần áo cũng không có hoa văn trang trí, chỉ là một bộ đồ thể dục một màu đơn giản.

Điều khiến cậu kinh ngạc là ở phần eo của cả áo và quần đều có một cái lỗ, vừa đủ để cho cái đuôi của cậu xuyên qua.

Cậu không nhìn thấy cái vòng bảo hộ của cái đuôi.

Đồ trên bàn rất ít, chỉ có một quyển sách và một cuốn lịch điện tử.

Tư Thần đi đến trước bàn, quyển sách có tên là "Phương pháp giúp nhân loại sinh tồn ở Khu An toàn", thời điểm xuất bản là Thiên Khải năm 202.*

*giúp cho các bạn nhớ thì Thiên Khải là tên Hán Việt của Apocalypse (quân đoàn của Đồ Linh) nha

Cậu nhìn ngày tháng.

Ngày 7 tháng 6, Thiên Khải năm 314.

Cậu mở trang đầu tiên của quyển sách.

Nội dung là thời gian biểu quy định trong một ngày.

Mùa hè, buổi sáng, 7 giờ rời giường. Từ 7 giờ đến 9 giờ, rửa mặt và ăn sáng. Toàn bộ thời gian còn lại học tập. Buổi trưa, 12 giờ ăn cơm, nghỉ trưa đến 2 giờ chiều. Buổi chiều, từ 2 giờ đến 4 giờ, tập thể dục. Từ 4 giờ đến 7 giờ, tắm rửa, ăn tối. 7 giờ rưỡi tối, đi ngủ.

Thời gian biểu vào mùa đông cũng không khác lắm, nhưng thời gian ngủ đổi lại thành 6 giờ rưỡi tối.

Ghi chú: Xin hãy quay trở lại ký túc xá trước trời tối.

Tư Thần nhịn không được mà cảm thán: "Thời gian làm việc và nghỉ ngơi này..."

Thật là khỏe mạnh. Chính là thời gian biểu mà mọi thí sinh thi lên thạc sĩ đều ao ước, nếu như học tập 4 tiếng mỗi ngày đã có thể đậu thạc sĩ.

Lật sang trang thứ hai, đây lại là những lệnh cấm kỳ quặc.

1. Cấm thức đêm (Số lượng tử vong: 7104274)

2. Cấm nhận điện thoại (Số lượng tử vong: 5247134)

3. Cấm mở cửa cho bất kỳ ai vào buổi tối (Số lượng tử vong: 90241)

4. Cấm soi gương (Số lượng tử vong: 952371

...

...

(AI sẽ tiến hành nhắc nhở khi cần thiết, nhưng không bảo đảm có hiệu lực. Xin hãy đọc và ghi nhớ quy định.)

Tư Thần đọc nhanh như gió, cho đến trang cuối cùng vẫn là những công việc nghiêm cấm.

Lệnh cấm có tới hơn 1000.

Còn có một vài lệnh cấm rất kỳ lạ như "Cấm mua đồ chơi từ người lạ", "Cấm phá thai", "Cấm ngược đãi bất kỳ sinh vật nào",...

Tư Thần nhớ đến lời của Zeus ở phó bản trước.

Ý tứ đại khái là: Đồ Linh là một pháo đài phòng chống cao duy xâm lấn, vừa sinh ra đã là một cyber siêu cấp.

Nhưng cuối cùng, người Carol đã tuyệt diệt vì nền văn minh Cơ Giới.

7 giờ. Đồng hồ vang lên tiếng "Tích tích tích" nhắc nhở.

Bên tai Tư Thần vang lên một giọng nói máy móc: "Đã đến giờ rời giường, xin ngài hãy có mặt ở xe di chuyển trước 7 giờ 30."

"Ngài có thể đến trễ một lần. Đến lần thứ hai sẽ bị trừ 1 điểm công dân."

Tư Thần giơ tay nhéo nhóe lỗ tai, cậu sờ đến một v4t cứng, có vẻ là một cái tai nghe.

Tư Thần muốn gỡ xuống để nhìn thử nhưng âm thanh máy móc lại vang lên: "Xin đừng tự ý gỡ microphone. Ngài sẽ bị trừ 5 điểm công dân, các cyber khác sẽ giúp ngài lắp ráp một cái mới. Xin đừng tự ý gỡ microphone."

Cửa phòng đóng chặt tự động mở ra.

Cánh cửa sắt vô cùng dày nặng, giống như là cửa chống trộm ở ngân hàng.

Tư Thần không ra ngoài ngay mà thấp giọng gọi: "... Tiểu Uyên?"

Không có lời đáp.


trướctiếp