Cao Duy Xâm Lấn

Chương 102


trướctiếp

Edit: jena

Tư Thần lái một chiếc motor chỉ còn hai phần xăng ít ỏi.

Cậu tìm thấy chiếc xe này ở ven đường, phủi lớp bụi đi vẫn còn thể dùng được.

Tuy nhiên liệu không đủ nhưng theo bản đồ, khoảng cách từ chỗ của các thí sinh đến giá chữ thập chỉ có 3km, lái xe tầm 15 phút là đến.

Trường Sinh Uyên rất thích vùng ngoại ô này, nó không quan tâm đến sương đen.

Nó chui ra khỏi người Tư Thần, ngồi trên đỉnh đầu của cậu tiếp tục hóng gió: "Mẹ ơi~"

Sương đen m0n trớn trên da đầy ẩm ướt, còn lạnh lẽo, giống như một căn phòng điều hòa giữa mùa hè nóng nực.

"Hửm?"

Trường Sinh Uyên giơ một xúc tu nhỏ, chỉ vào con mắt giữa không trung: "Là, ánh trăng!"

Sương đen đều đã tập trung trong trung tâm của Khoa Học Thành Phụ, vì vậy ở vùng ngoại ô chỉ có một lớp sương đen mờ loãng, có thể dễ dàng nhìn thấy con mắt to trên đỉnh đầu phát ra một luồng ánh sáng nhợt nhạt.

Tư Thần tính nói đó không phải là ánh trăng. Nhưng nếu có một thứ hình cầu trên trời, buổi sáng có thể xua tan sương đen, che chở một phương; buổi tối có thể phát ra ánh sáng soi rọi con đường trước mặt, vậy thì nói nó là ánh trăng cũng không phải không được.

Xem ra Trường Sinh Uyên đã thông minh lên rất nhiều.

Tư Thần khá lo lắng hít nhiều sương mù này không biết có bị sao không, nhưng Trường Sinh Uyên có vẻ rất thích nên cậu đành tùy nó.

Tiểu Uyên tuy không có đầu óc nhưng vẫn biết cái gì tốt cái gì xấu, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Ban đêm, ven đường không có đèn, tầm nhìn cũng hạn hẹp. Trường Sinh Uyên cầm đèn pin chiếu sáng cho mẹ, giúp mẹ không lái xe lao xuống mương.

Đường sá đã lâu không được tu sửa, rễ cây và cây cối mọc tràn lan trên đường. Càng đi về phía trước, con đường càng gập ghềnh, quang cảnh xung quanh càng hoang vu, vắng lặng.

Trong phạm vi của ngôi mộ, không khí càng thêm lạnh lẽo ẩm ướt, thậm chí còn có mùi tanh tưởi của biển cả.

Trong lùm cây có những đôi mắt đỏ lập lòe đang quan sát vị khách không mời mà đến.

Tư Thần cảm giác có bóng đen xẹt qua sau lưng, phát ra những âm thanh sột soạt.

Nếu đổi thành người khác có lẽ đã giật mình hoảng hốt.

Nhưng hiện tại tâm trạng của cậu rất tốt, chỉ cho rằng đó là sinh vật biến dị hoặc động vật nhỏ.

Nếu không tấn công mình thì Tư Thần cũng xem như nó không tồn tại. Nhưng để đảm bảo an toàn, cậu vẫn thủ sẵn súng trong tay.

Đến gần giá chữ thập, mặt đất ẩm ướt mềm dính, xe máy không thể chạy được nữa.

Tư Thần đành phải bỏ xe để đi bộ.

Những thứ khổng lồ luôn dễ dàng khiến cho con người cảm thấy chính mình thật nhỏ bé.

Giá chữ thập cao đến 20 mét, chất liệu xây dựng giống với tòa tháp Chế Tạo Hỗn Độn, mặt ngoài còn khắc hàng chữ nhỏ, giống như văn bia.

Trên giá chữ thập có một hàng bồ câu trắng hư thối, có thể nhìn thấy da thịt mục rữa hòa với lông chim trong lồng nguc của chúng.

Sau khi Tư Thần đến, đàn bồ câu trắng bắt đầu kêu lên như cảnh cáo.

Trường Sinh Uyên không cam lòng yếu thế, cũng phát ra âm thanh uy hiếp: "Chi! Chi!"

Tiếng kêu như gà con vừa mới ấp.

Tư Thần giơ đèn pin để đọc chữ. Nhưng so với chữ viết thì chúng giống với ký hiệu bùa chú kỳ quái nào đó.

"Bây giờ là buổi tối, mình cũng đã đứng dưới giá treo cổ rồi." Tư Thần lấy bài thi ra, hung hăng chất vấn: "Điểm đâu?"

Bài thi quật cường trong im lặng.

Dê núi đen từng nói rằng tối ngày 13 hãy hồi sinh nó dưới giá treo cổ.

Bây giờ là ngày thứ 5, cách ngày thứ 13 còn rất sớm.

Nhưng Tư Thần không thể đợi được đến ngày thứ 13.

Cậu nhớ mang máng rằng số 9 từng nói giá chữ thập này là một ngôi mộ.

Tư Thần đành phải còn nước còn tát*, đào một cáu hố, chôn khối thịt đỏ xuống.

*好死马当活马医 (Tử mã đương hoạt mã y): thành ngữ Trung Quốc: Mọi thứ đều vô vọng nhưng vẫn nuôi hy vọng và tích cực nỗ lực đến cùng,

Bên tai cậu vang lên tiếng tim đập nặng nề, "thịch" một tiếng.

Bài thi cất trong túi áo ngực bắt đầu nóng lên.

Tư Thần theo bản năng cử động tay chân, bò lên trên mấy tầng lầu của giá chữ thập.

Quyết định này quả thật chính xác. Vì trong chốc lát, mặt đất liền trở nên mềm nhũn ra như chocolate lỏng, trở thành một bãi bùn lầy tối đen.

Một con dê trắng chui ra khỏi bùn.

Có thể nhìn thấy nhân hình từ con dê, chân dài, sừng dài, không có khuôn mặt, một lớp lông trắng mềm mại bao phủ khắp toàn thân.

Dê trắng há to miệng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, có thể thấy một cái lưỡi dài màu đỏ tươi bên trong khoang miệng.

Tiếp theo đó, lại có con dê trắng thứ hai chui ra. Sau đó là con thứ ba, con thứ tư,...

Nhìn từ trên cao, khung cảnh này giống như một cái bánh bao trắng trôi nổi trên lớp nước lèo mè đen.

Tư Thần hơi nheo mắt lại.

Con dê này có thể ăn được, nó có mùi thơm ngọt nhàn nhạt.

Dê trắng chui ra từ bùn ngày càng nhiều, những con dê đầu tiên đã bắt đầu có hiện tượng biến dị.

Thân thể của chúng bắt đầu nứt vỡ ra từ chính giữa, những con dê bị tách đôi ra lại phân hóa thành những cá thể độc lập. Cơn đau dữ dội khiến cho hai mắt của nó đỏ ngầu lên, máu loãng sền sệt hòa tan với bùn lầy, bốc lên mùi tanh hôi gay mũi.

Bùn trên đất vẫn là màu đen nhưng đã dần dần hòa cùng máu đỏ.

Đàn chim bồ câu đậu trên giá chữ thập điên cuồng bay xuống dưới, liên tục mổ mổ lấy những miếng thịt nóng sốt rơi vãi. Chúng lại bị dê trắng xung quanh há miệng nuốt chửng. Lông chim trắng tinh rơi rụng xuống bùn.

Mọi thứ đều sền sệt và vặn vẹo. Mặt trăng trên cao hơi mở to mắt ra, sau đó từ từ khép lại.

Nhóm dê trắng bắt đầu tụ hội lại thành một con quái vật khổng lồ, trông như một khối thịt dị dạng, bên ngoài là da thịt kéo căng của dê trắng.

Đây là Con của Thần số 11, dê núi đen.


trướctiếp