Cao Duy Xâm Lấn

Chương 100


trướctiếp

Edit: jena

Số 9 vừa dẫn hai người vào phòng, bầu trời bên ngoài liền tối đen.

Ngoại trừ Thẩm Thu đã chết, mọi người đều dán thẻ dự thi lên cửa, giống như phí bảo hộ.

Căn phòng hôm nay không lớn, chỉ có một chiếc giường, lại phải chứa tới năm người, khó tránh khỏi có chút chật chội.

Không khí im lặng và nghiêm trọng, không hề giống với sự phấn khích bừng bừng khi mới bắt đầu cuộc thi. Ngoài Tư Thần, mục tiêu của mọi người đều là an toàn trở về.

Tư Thần im lặng một lát, quyết định phá vỡ không khí, lấy bộ bài poker trong balo ra: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng chúng ta cùng chơi đấu địa chủ."

Sở Đông Lưu khiếp sợ: "Sao cả thứ này mà cậu cũng có?"

Tư Thần da mặt mỏng không dám nói vì ngồi trên xe đến thành Bạch Đế quá chán nên đem bài theo chơi với Trường Sinh Uyên.

Sau khi chơi, Trường Sinh Uyên đã trở thành một con nợ với số lượng cơm gấp mấy chục lần kích thước của nó. Có lẽ cả đời Tiểu Uyên đành phải gồng gánh thân mình làm công để trả nợ.

Số 9 không chơi đấu địa chủ, còn lại bốn người thay phiên nhau chơi.

Đánh một hồi, không khí cuối cùng cũng đỡ ngột ngạt hơn, dù gương mặt ai nấy cũng như chết lặng.

Tống Tử Ngọc không nhịn nổi mà hỏi: "Thầy Bạch Đế đi đâu vậy? Đối 5."

Tư Thần: "Chắc là đi đánh nhau. Đối 8."

Vì lo những người khác nghe không hiểu, cậu đành phải kể lại một số chuyện những ngày qua và bối cảnh của thế giới này.

Tư Thần hào phóng như vậy là vì bài thi bắt buộc phải trải nghiệm mới tính điểm. Biết bối cảnh của thế giới cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể giúp bạn bớt sợ hãi khi gặp sinh vật ô nhiễm chứ không thể giúp bạn giải đề.

Mọi người đều vào đây cùng một lúc. Có người còn chưa đi qua nổi cổng của khu nghiên cứu, có người đã giải gần xong bài thi.

Vì vậy có thể thấy rằng người cùng người đã chênh lệch lớn, huống hồ so sánh giữa người và heo.

Nhưng Tư Thần cũng xem như không phải là không thu hoạch thêm được tin tức gì.

Trong khoảng thời gian đánh bài, cậu cũng đã hỏi điểm của các thí sinh khác.

Cười chết nhất chính là Lâm Giai Lệ. Cô không lấy được thân xác của số 5, nhưng lại đánh bại phục chế thể của số 5 nên được +10 điểm. Bây giờ có 35 điểm.

Cậu dùng vận dụng toán học để tính toán, cộng thêm may mắn, khi đấu địa chủ vô cùng đơn giản.

"Vương tạc."*

*王炸: lá bài lớn nhất

Tư Thần đặt hai lá bài cuối cùng trong tay xuống, cậu đã thắng 7 ván liên tiếp.

Cậu vốn muốn khiêm tốn một chút, chỉ tính thắng hai ván thôi.

Nhưng nghĩ lại thì Trần Chấp Chu phát tiền lương cho mình không chơi, còn lại ba người này thì chẳng cần phải kiêng kỵ gì. Bắt đầu chơi mạnh tay hơn.

Tống Tử Ngọc nhìn là số 2 trong tay không dám đánh: "Anh Tư Thần, anh được bao nhiêu điểm vậy?"

Năm xưa, khi còn đi học, đây là thời khắc Tư Thần thích nhất.

Trên mặt cậu không tỏ vẻ gì, bình tĩnh đáp: "80."

Quả nhiên, cậu vừa nói xong, nhóm học sinh cá biệt liền xảy ra biến hóa.

Nhưng Tư Thần nhanh chóng phản ứng lại vì so với sự khâm phục thì biểu tình của họ giống như là... sợ hãi.

Sở Đông Lưu khó mà hình dung nổi tâm tình của mình lúc này.

Người mà cậu đã chôn xuống đất lại xuất hiện vào ban đêm, đang đứng đó, đẩy cửa phòng ra.

Thân xác của Thẩm Thu đã bị kền kền ăn không ít, khoang bụng mở rộng, bên trong không có nội tạng, chỉ còn xương cốt và một túi da.

Sở Đông Lưu cấu mình thật mình, xác nhận đây không phải là ảo giác.

Hơi thở lạnh lão phả lên lưng Tư Thần.

Giọng nói của Khoa Phụ ẩm ướt lạnh băng, không hề che giấu sát ý nồng đậm: "Nào nói cho ta nghe, sao cậu có được 80 điểm đó?"

***

Tống Bạch vào trường thi cũng không đi đào xác ngay.

Vì ông biết rằng khi Thẩm Thu chết trong trường thi, thân thể của cậu đã trở thành vật chứa. Đi sớm hay đi trễ cũng giống nhau.

Bọn họ vẫn phải giải quyết bằng một cuộc chiến. Một khi đã như vậy thì vẫn nên bắt đầu trận chiến vào ban đêm.


trướctiếp