Cao Duy Xâm Lấn

Chương 10


trướctiếp

Edit: jena

Khu Trang Sơn, bệnh viện Thường Minh.

Viện trưởng đang canh trước cửa như đi trên một lớp băng mỏng, đứng ngồi không yên. Đã lâu rồi ông chưa khẩn trương như vậy.

Thế giới này có một câu đùa như thế này: "Quyền lực phục vụ cho những kẻ có tiền." Thật mỉa mai, cần cù, chăm chỉ một lòng vươn lên nhưng cũng không thể bằng một câu vui đùa như vậy.

Viện trưởng đã công tác ở bệnh viện này 26 năm, vẫn chưa từng được điều động đến Khu An toàn. Những quản lý ở Khu An toàn đều là người nhà họ Quý.

Nếu có thể giúp đỡ được người nhà họ Quý, có thể nói tiền đồ sẽ rộng mở không ít. Đây cũng là lí do mà ông đứng đây.

Bọn họ đợi khoảng nửa giờ.

Cuối cùng, một chiếc xe việt dã màu đen khiêm tốn từ cuối đường chạy đến. Loại xe này không có bánh, nửa xe lơ lửng giữa không trung, nhưng tốc độ rất nhanh.*

Quý Sở Nghiêu ngồi phía sau xe, tai nghe đang liên lạc với điện thoại của Quý Tư Thành.

"Con với cậu ấy không có chuyện gì cả, chỉ là bạn bè bình thường."

Quý Tư Thành trừng mắt nhìn: "Vậy sao con lại ôm người ta? Con làm như vậy khác nào tự hủy hoại thanh danh mình! Trên mạng đang ầm ầm kia kìa."

"..." Thật ra Quý Sở Nghiêu cũng muốn biết lắm.

Hắn vẫn nhớ rõ trong không gian gấp khúc xảy ra chuyện gì, nhưng đoạn ký ức đó lại rất xa lạ. Thậm chí hắn còn có cảm giác mình đang mộng du.

Quý Tư Thành tiếp tục oán giận: "Con có biết bạn bè đang nói cha như thế nào không? Nói cha là bố chồng xấu xa, chia rẽ một đôi uyên ương khổ mệnh, con nghe thử đi, đó có còn là tiếng người không?"

Quý Sở Nghiêu xoa bóp hai huyệt thái dương: "Bọn họ chỉ nói giỡn mà cha cũng tin?"

Lão gia tử nhà họ Quý hừ lạnh một tiếng: "Nói thật cho cha biết, sao hai đứa lại quen nhau?"

"Gặp trong không gian gấp khúc, cậu ấy giúp đỡ con."

"Chỉ như vậy thôi?"

Quý Tư Thành ở đầu dây bên kia chìm vào suy tư, không hiểu vì sao chỉ có như thế mà bản thể lại quyết định xuất hiện.

Khi ông ôm con trai về nhà, ông và nó không có quan hệ huyết thống, nói đúng hơn, nó là một vật chứa của sinh vật cao duy. Chuyện này ông hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên bản thể kia xuất hiện vì một chuyện nhỏ nhặt.

Có lẽ là do đối phương không muốn phục chế thể tử vong. Dù sao để phục chế một cái khác, thân thể hắn chỉ có thể lựa chọn "mô phỏng người sống", chắc chắn không thể sai bảo ngay khi vừa lắp ráp xong.

Quý Sở Nghiêu hỏi lại: "Nếu không thì sao ạ?"

Quý Tư Thành thở dài thật sâu: "Cha cũng không phải là một gia trưởng đầy định kiến, khi còn trẻ cũng đã nhiệt huyết theo đuổi người mình thích. Năm đó cha cũng theo đuổi mẹ con như vậy. Theo cũng phải tới năm 80 tuổi mới thành công. Có lẽ con so với cha còn mạnh mẽ hơn."

"..."

Quý Sở Nghiêu không muốn trả lời.

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện.

Tài xế mở cửa xe, Quý Sở Nghiêu khom lưng, chân bước lên một tấm thảm đỏ.

Hắn nhìn hàng người trước mắt, mỉm cười nói: "Xin lỗi, không có cha tôi ở đây."

Viện trưởng vội vàng tiến lên: "Ngài Quý không đến cũng không sao, con trai ngài ấy đến bệnh viện của chúng tôi cũng là một niềm vinh hạnh lớn lao rồi."

Hắn khẽ gật đầu, đi vào bệnh viện.

...

...

Sau khi Tư Thần tỉnh lại, cậu phản ứng chốt lát, cuối cùng cũng ý thức được mình đang ở đâu.

Bệnh viện. Hình như còn là một bệnh viện tư nhân rất đắt đỏ.

Cậu nhớ tới cảnh tượng cuối cùng mình nhìn thấy trước khi hôn mê, có thể đoán đại khái rằng Quý Sở Nghiêu đã mang cậu đến đây.


trướctiếp