Hai A Gặp Nhau Tất Có Một O

Chương 4: Bạn nhỏ, tin tôi đi, cậu sẽ luôn sợ


trướctiếp

Lúc Giản Tùng Ý buổi sáng nhìn thấy nhà bếp và phòng ăn trống không lạnh như băng, ngẩn người.

Cơm của tôi đâu?

"Ting ting" một tiếng, Wechat vang lên.

Đường nữ sĩ: 【 Con của dì bị bệnh, xin nghỉ một tuần, con tự qua cửa đối diện cọ cơm đi 】

Đưỡng nữ sĩ: 【 Thuận tiện cho con coi chút ba con tự làm bữa tối dưới ánh nến 】

Đường nữ sĩ: 【 beefsteak.jpg 】

Con đại khái chỉ là ngoài ý muốn đúng không. Truyện Ngôn Tình

Giản Tùng Ý cảm thấy thế giới này đối với cậu quá vô tình.

Cậu cũng không có mặt mũi mới sáng sớm đã chạy qua nhà người ta xin ăn cọ uống, chỉ có thể buồn bực mà nắm tóc, mặt dính đầy buồn ngủ ủ rũ, tiện tay lấy theo cây dù rồi đi ra cửa, mà chiếc Bentley màu đen đã dừng ở cửa.

Hoàn hảo chừa cho cậu một chú Trương.

Giản Tùng Ý sống sót sau tai nạn thở ra một hơi, song khi cậu mở cửa xe, ngụm khí kia nghẹn trở lại trong cổ họng.

Tại sao Bách Hoài lại ở trong xe nhà cậu? Còn ngồi đằng sau? Trong tay còn cầm hộp cơm?

Hậu quả của dậy sớm chính là đầu óc không tỉnh táo, Giản Tùng Ý một bên nghi vấn, một bên ngồi xuống bên cạnh Bách Hoài, còn đóng cửa xe.

Mãi đến tận khi xe chạy, cậu mới lúng túng hỏi một câu: "Cậu vừa mới chuyển đến đã cúp tiết tự học buổi sáng?"

Giản Tùng Ý bởi vì thật sự không có cách nào rời giường lúc 6 giờ sáng, cho nên có bảo đảm kép từ Đường nữ sĩ và hạng nhất lớp, trường học đặc cách cho cậu không cần học tiết tự học buổi sáng, chỉ cần đến lớp vào tiết thứ nhất lúc 8 giờ là được.

Thế nhưng Bách Hoài dựa vào cái gì? Hắn có thể thi nhất lớp sao?

Hắn không thể.

Bách Hoài cúi đầu mở hộp cơm, một mặt hờ hững: "Ông nội tôi nói thân thể tôi không tốt, sáng sớm nên ngủ thêm một chút."

Giản Tùng Ý thật sự không nhìn ra hắn không khoẻ ở chỗ nào, đám lãnh đạo trường học kia chỉ cần nhìn thấy chữ "Bách" liền che giấu lương tâm giả bộ bị mù.

"Tôi vì hành vi cưng chiều cháu trai này của Bách gia gia cảm thấy vô cùng đau lòng."

"Ăn chung đi." Bách Hoài đưa hộp cơm tới.

Một chén mì hoành thánh.

Giản Tùng Ý nhận cái chén, rất lễ phép: "Cảm ơn Bách gia gia."

"Cũng không cần gọi gia gia."

"..."

Giản Tùng Ý cảm thấy bản thân trước đó không nên lược bớt hai chữ "Thay tôi" kia đi.

"Gọi ca ca là được rồi."

"A, cậu còn nợ tôi một tiếng ba đó."

Bách Hoài nhíu mày, không mở miệng phản bác.

Giản Tùng Ý phát hiện, người này chỉ cần không mang mắt kính, lúc nhìn người khác mang theo một cảm giác rất muốn ăn đòn, hơn nữa cậu phát hiện mắt kính của cái tên này thật ra không có độ, cũng không biết đang giả bộ tỏ vẻ gì nữa.

Có điều ăn của người miệng ngắn, cậu tạm thời không tính toán với hắn.

(Raw là 吃人嘴短. Thành ngữ 吃人家的嘴软,拿人家的手短 Ăn của người miệng mềm, lấy của người tay ngắn, gần nghĩa với câu 'Há miệng mắc quai'. Ăn của người ta thì phải nói chuyện dịu dàng, lấy của người ta thì phải nhúng nhường.)

Nhưng mà cái muỗng quậy hai lần, lại không thể ăn được.

Bách Hoài liếc một cái, lấy lại cái chén, nhét một hộp bánh quy vào tay cậu: "Cậu ăn cái này trước đi."

Sau đó lấy đôi đũa, bắt đầu lựa rau thơm bên trong ra.

Lúc dì làm cơm, hắn không biết trong nhà Giản Tùng Ý không có ai, cho nên không nhắc, cũng may là rau thơm chỉ thả vài cọng trang trí, không cắt nát, rất nhanh liền lựa ra được.

Khi chén mì hoành thánh sạch sành sanh trở lại tay Giản Tùng Ý, cậu nuốt miếng bánh quy trong miệng, hít một ngụm khí lạnh: "Tôi đệt, Bách gia quá trâu bò, thật sự trả lại một chén mì hoành thánh trong sạch!"

Còn mì hoành thánh của người khác không trong sạch?

Bách Hoài cảm thấy logic của người này nhất định có vấn đề.

Chỉ có điều tiếng "Bách gia" kia còn tàm tạm.

Giản Tùng Ý ăn uống no đủ sau đó mới nhớ tri ân báo đáo, chọt chọt cánh tay Bách Hoài: "Tối hôm qua đề Vật Lý cuối cùng kia cậu làm rồi tôi còn chưa giúp cậu xem qua, muốn không bây giờ lấy ra, Tùng ca giảng cho cậu nghe?"

"Không cần, tới trường học."

"Là tự cậu nói, cũng đừng hối hận, thi cuối kỳ không tốt cũng đừng trách tôi."

"Sẽ không, thành tích của tôi cũng tàm tạm."

"..."

Rất tàm tạm, trạng nguyên Bắc Thành.

Cái tên tự cao này thật sự có thể so sánh với cậu.


trướctiếp