Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 2: Hệ thống


trướctiếp

Trên bãi biển, một người thanh niên đang bị hôn mê nằm ngay trên bờ cát trắng.

Một âm thanh tràn đầy máy móc vang lên.

“Hoàn thành kết nối hệ thống. Người chơi nhận được quà tặng cho người mới, xin hỏi có muốn mở ra hay không?”

“……”

“Người chơi đã hôn mê, quà tặng tạm thời giữ lại.”

Một lát sau, người thanh niên đó tỉnh lại, hắn ôm đầu và bắt đầu nhìn ngó khắp người.

“Đây là…”

“Mình còn sống sao?”

Mặt biển gió êm sóng lặng, thậm chỉ có thể nói là cảnh sắc mê người, dường như phía trước bão táp chưa bao giờ xuất hiện qua. Hắn ta tự đánh vào tay mình một cái để xác xem mình còn sống hay không, một cơn đau đớn kéo tới. Này đều không phải là nằm mơ, hết thảy đều là sự thật.

Hướng về bốn phía nhìn nhìn, từ bỏ tầm nhìn xa xăm nơi biển cả, sau lưng chính rừng cây, lê thân hình đầy vẻ mệt mỏi đi tới dưới bóng cây nghỉ ngơi.

Hạo Thiên cũng không phải loại người dễ dàng bi quan, lúc du thuyền gặp tai nạn không mong muốn thì tất nhiên sẽ có đội cứu hộ đi tìm người mất tích, hắn cũng chỉ đành chờ đợi, ngồi dựa lưng vào gốc cây và nhìn về phía xa xa biển cả.

Không biết bản thân đã ngâm mình trong nước biển bao lâu, bây giờ cả người Hạo Thiên đều đã ướt sũng, muối biển dính trên người càng khiến cho hắn có cảm giác rất khó chịu, cứ bứt rứt, lớp da cứ dính dính vào lớp quần áo ẩm ướt bên ngoài.

Để giảm bớt sự khó chịu, hắn đành cởi áo mình ra vắt cho ráo nước rồi phơi cho khô.

Đến lúc khô thì chỉ cần phủi đi lớp muối biển bám ở trên áo và người đi là thoải mái hơn rất nhiều.

“Xem ra nhờ có chiếc phao này nên mình mới không chôn thây nơi đáy biển. Trên đảo cũng không thấy dấu vết hoạt động của con người, nếu không sai thì đây có lẽ là một đảo hoang! Tạm thời cũng chưa khẳng định được điều gì, đành phải hi vọng đều tồi tệ không xảy ra!” Hạo Thiên nhìn chiếc phao trên mặt đất mà nói.

Bỗng vang lên giọng nói đầy máy móc: “Tít --- Hệ thống khởi động!”

“Người chơi đã tỉnh lại, đã có thể nhận quà tặng, xin hỏi có muốn mở hay không?”

Hạo Thiên giật mình, trực tiếp hô to: “Ai đấy!”

"..."

Đưa mắt đảo quanh, hắn không nhìn thấy bất cứ người nào ngoài cát biển và cây cối.

Ngơ ngẩn một lúc, Hạo Thiên cười khổ, nhìn dáng vẻ của chính hắn lúc này thật sự quá mệt mỏi, đó có lẽ chỉ là ảo giác do bản thân hắn tưởng tượng ra mà thôi.

Nhưng mà, trước mặt hắn liền xuất hiện một màn hình điện tử, giao diện hiện lên một cái hộp quà, ở này phía dưới còn lại là hai sự lựa chọn.


trướctiếp