Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 41


trướctiếp

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Bạch Nhung thấy Thẩm Kiều không lên tiếng, không khỏi ngoái đầu lại nhìn hắn: “Thẩm lang ngươi có nhìn ra được không?”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái, không hề trả lời vấn đề này.

Sau một chốt, thanh âm của Nhữ Yên Khắc Huệ truyền đến, vang khắp mười dặm, chấm động đến mức toàn bộ thung lũng cùng với màng tai của mọi người đều rung lên.

“Nhữ mỗ từ lâu chưa từng được đánh một trận sảng khoái thế này, hôm nay dược giao thủ cùng Yến tông chủ, quả thực là tận hứng, đa tạ Yến tông chủ chỉ giáo!”

“Ở mãi một chỗ, chỉ có thể nhìn thấy đồ trên đầu mình, tựa như ếch ngồi đáy giếng. Nhữ Yên cung chủ ở nam triều này xưng bá quen rồi, đột nhiên gặp phải đối thủ có sức mạnh tương đương, tất nhiên cảm thấy kinh ngạc. Bản tọa có thể hiểu được, sau này lĩnh giáo thêm vài lần, là thành thói quen thôi.”

Yến Vô Sư vừa mở miệng, loại ngữ khí mang theo giễu cợt này liền tuôn ra, người nghe được đều phải nghiến răng nghiến lợi. Nhưng mà, hắn đứng ở đó, chắp tay, ống tay áo không gió tự bay, khiến cho người khác không khỏi phải ngước nhìn. Võ công như vậy, mạnh mẽ như vậy, ai cũng rõ ràng, bọn họ cả đời cũng chẳng thể đạt đến nơi đó. Nhân tính mộ cường*, đối với vị tông chủ Hoán Nguyệt tông ngôn cuồng nhưng lại có đủ thực lực để mà ngông cuồng này, nếu như nói trong tâm những người này không hề có chút ngưỡng mộ nào, vậy thì tất nhiên là giả.

* Nhân tính mộ cuồng: Con người luôn có tính cách hâm mộ người mạnh mẽ

Bất quá Nhữ Yên Khắc Huệ ngược lại vẫn giữ khí độ hữu hảo, chỉ cười ha ha: “Được rồi, vậy chờ ngày khác có cơ hội, lại tự mình tới xin thỉnh giáo!”

Thanh âm của Nhữ Yên Khắc Huệ không có chút dị thường, Yến Vô Sư thì vẫn hệt như lúc trước. Người đứng xem từ trong thanh âm nghe không ra ai trong số hai người có dấu hiệu bị thương, không nhịn được thầm kêu quái lạ. Lòng khẽ nói lẽ nào hai người này lãng phí hơn nửa ngày trời, lại chẳng có ai bị thương, cũng chẳng phân được thắng bại?

Trận giao phong ngàn năm một thuở giữa hai cao thủ như thế này, lẽ nào lại kết thúc bằng kết quả hòa?

Ở đây cũng có người từng đến Bán Bộ Phong quan chiến, tận mắt nhìn thấy Thẩm Kiều bị Côn Tà đã ngã xuống vách núi. Tuy nói người Hung Nô giành được thắng lời, khiến nhiều người ở đây sinh lòng mèo khóc chuột, khó tránh khỏi có chút không vui. Nhưng dạng ước chiến kịch liệt này, cũng nên có kết quả kịch liệt mới phải. Bây giờ cảnh giới võ công của Nhữ Yên Khắc Huệ và Yến Vô Sư tựa hồ cao hơn hẳn một bậc, vậy mà lại dùng hình thức như vậy tuyên bố kết thúc, khó tránh khỏi làm cho người ta chưa hết thèm thuồng.

Mà Yến Vô Sư cũng được, Nhữ Yên Khắc Huệ cũng thế, bọn họ làm việc xưa nay chưa từng phải bàn giao cho bất kỳ ai, sau vài câu đối thoại ngắn ngủi, hai người liền từ trên vách núi cao vút nhảy xuống, một người đáp xuống trong lòng suối, một người đáp xuống một bãi đá cách chỗ Thẩm Kiều không xa.

Nhữ Yên Khắc Huệ hướng Yến Vô Sư chắp tay: “Yến tông chủ đường xa mà đến, Nhữ mỗ là chủ nhà vốn nên tận tình đón tiếp. Không biết Yến tông chủ định ở lại thành Kiến Khang này bao lâu, ta sẽ bảo Lâm Xuyên Học Cung đưa thiếp mời tới, thỉnh Yến tông chủ tới làm khách.”

Yến Vô Sư nhàn nhạt nói: “Không cần, nước của Lâm Xuyên Học Cung ta uống không quen, chỉ sợ lúc đó lại mang theo một bụng đầy nhân nghĩa đạo đức trở về, những thứ đó ngươi vẫn nên giữ lại lừa gạt đám dân chúng ngu muội thôi!”

Nhữ Yên Khắc Huệ nở nụ cười, cũng không miễn cưỡng: “Vậy Khắc Huệ xin cáo từ trước!”

Hắn phất ống tay áo, xoay người rời đi, bước chân nhìn như tầm thường, đảo mắt một cái đã cách xa bảy tám trượng. Riêng thân pháp quỷ thần khó lường này cũng đủ để người ta trợn mắt há mồm rồi.

“Trường thái tức dĩ yểm thế hề, ai dân sinh chi đa gian! Du tuy hiếu tu khoá dĩ cơ ky hề, kiển triêu đốt nhi tịch thế! Kỳ thế dư dĩ huệ tương hề, hựu thân chi dĩ lãm chi! Diệc dư tâm chi sở thiện hề, tuy cửu tử kỳ do vị hối!…” *

*: Đây là bài thơ “Ly Tao” là tác phẩm tiêu biểu của Khuất Nguyên, là bài thơ lãng mạn-trữ tình-tự thuật đầu tiên và lớn nhất trong lịch sử văn học Trung Quốc. Ly tao nổi tiếng đến mức người Trung Quốc về sau coi đó là đại biểu của thơ ca. “Ly tao – nỗi sầu ly biệt

*Dịch:

Ðành than dài gạt vết lệ hoen, thương thay dân tình nhiều gian khó!

Làm xinh ta khéo vô duyên,  sớm vừa can gián chiều liền sa cơ!

Sa cơ mặc nhởn nhơ vẫn thế, vẫn đeo lan dắt huệ như xưa!

Lòng ta đã thích đã ưa,  dẫu rằng cửu tội có chừa được đâu.

Xa xa truyền đến tiếng ca, đó là lời ngâm tụng “Ly tao” của Nhữ Yên KHắc Huệ. Hắn dùng giọng nam xướng lên, giai điệu kia vang vọng thung lũng, vốn là bi thương lại hóa thành quả cảm, người nghe đều vì thế mà cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Xem ra, trận chiến với Yến Vô Sư này vẫn chưa khiến thực lực của Nhữ Yên Khắc Huệ giảm bớt đi chút nào, rất nhiều người thầm nghĩ.

Đậu Yến Sơn lúc trước còn ở trước mặt mọi người trong thành lên tiếng, chủ động đưa ra yêu cầu muốn chiến một trận với Yến Vô Sư, mà lúc này sau khi thấy hai người này giao thủ, lại không hề lên tiếng mà lập tức quay người rời đi.

Một đám người độc mồm độc miệng chuyên hóng hớt không ưa Lục Hợp bang, nhịn không được lên tiếng: “Không phải Đậu bang chủ muốn ước chiến với Yến tông chủ à, sao lại đi nhanh vậy?”

Đậu Yến Sơn dừng bước, quay đầu lại, quét mắt nhìn người kia một cái. Người kia bị hắn nhìn mà lòng run rẩy.

“Quá Giang Long Lý Việt, e rằng ta không địch lại Yến tông chủ, nhưng đối phó với ngươi vẫn là dư sức, ngươi có tin không?” Đậu Yến Sơn cười như không cười mà nói.

Lý Việt không ngờ hắn có thể gọi ra danh hiệu của mình, đứng đó không dám nói thêm một câu, nhanh chóng lủi đi mất.

Yến Vô Sư nhìn theo bóng lưng Nhữ Yên Khắc Huệ nhẹ nhàng lướt đi, vụt bay lên ngọn cây trúc, cứ thế dựa vào nhánh cây nhỏ bé để làm điểm tựa, cứ vậy leo thẳng lên, dáng người phiêu dật, tựa như chim ưng. Bất quá chỉ qua vài hơi thở, liền không còn bóng dáng.

Chính chủ đều đã đi, ở lại cũng không còn ý nghĩa gì. Người vây xem lục tục rời đi, trong lòng còn có chút đáng tiếc, cũng không biết đáng tiếc vì hôm nay là trận hòa, hay vẫn là tiếc vì chẳng biết sau này lúc nào mới có thể nhìn thấy một lần giao phong như vậy nữa.

Trước trận chiến này, phần lớn mọi người đều cảm thấy, dù Yến Vô Sư lợi hại đến đâu, Nhữ Yên Khắc Huệ cũng chắc chắn cao hơn một bậc. Dù sao một người là thiên hạ thập đại, một người là cao thủ xếp hạng thứ ba thiên hạ. Mà sau ngày hôm nay, bọn họ cũng không dám nói như vậy nữa. Danh vọng của Yến Vô Sư tất nhiên cũng vì vậy mà cao hơn một tầng. Mà trận chiến này cũng sẽ được đưa ra thảo luận say sưa, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn đây sẽ là trận đánh đặc sắc nhất trong mấy năm gần đây trên giang hồ.

Bạch Nhung vốn đứng bên cạnh Thẩm Kiều, chẳng biết từ lúc nào đã không còn bóng người.

Nàng đến vô tung vô ảnh, đi cũng không lời cáo biệt.

Thẩm Kiều cũng không có đi tìm, cũng không men theo con đường đi tới mà quay về. Hắn híp mắt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại đi dọc theo một lối nhỏ khác rời đi.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối lại.

Sau khi màn đêm buông xuống, gió núi càng lúc càng lạnh hơn. Tuy giờ là tháng tư, nhưng vẫn chưa chính thức vào hè, khe núi luôn là nơi hút gió, gió gào thét khắp nơi, tựa như tiếng quỷ khóc.


trướctiếp