Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 15


trướctiếp

Yến Vô Sư giận dữ nói: “Thẩm chưởng giáo quả thực tâm tựa biển rộng, chỉ tiếc Huyền Đô sơn các ngươi không phải ai ai cũng giống như ngươi, bằng không, ngươi đường đường là đệ tử của Kỳ Phượng Các, làm sao đến mức bị Côn Tà đánh rớt xuống vực rồi lưu lạc tới nông nỗi này?”

Thẩm Kiệu lắc đầu không nói.

Bây giờ ký ức của hắn mơ mơ hồ hồ, lúc nhớ lúc quên, có lúc chợt lóe lên vài thứ, có lúc lại mất tăm, đối với nội tình trong đoạn truyện cũ này không có rõ ràng lắm, cũng chẳng có gì để nói.

Yến Vô Sư chợt nhấc tay đánh một chưởng về phía hắn.

Một chưởng này không hề nhẹ, chẳng phải là trò đùa thăm dò, mà là dùng tới ba phần công lực chân chính.

So sánh thực lực của hai người bây giờ, đừng nói là ba phần công lực, cho dù Yến Vô Sư chỉ dùng một chút nhỏ, chỉ sợ Thẩm Kiều cũng chẳng đủ sức chống cự.

Nếu có người ngoài nào ở đây, nhất định sẽ cảm thấy Yến Vô Sư có tâm giết người không thể khi ngờ, cũng tất nhiên cảm nhận được Thẩm Kiều số kiếp đã định.

Hô hấp của Thẩm Kiều nặng nhọc, một ngụm máu vọt tới yết hầu, lại bị hắn sống chết ngăn lại, khí của Yến Vô Sư thực sự giống như bản thân y, cực kỳ bá đạo, mãnh liệt tiến đến, như sông lớn tuôn trào, gần như biến thành thực thể.

Trước bước ngoặt sinh tử, nguy hiểm vạn phần, nội tâm Thẩm Kiều lại cực kỳ bình tĩnh, lộ ra sự linh ảo khôn lường.

Trong nháy mắt đó, hai mắt Thẩm Kiều vẫn không nhìn thấy gì, nhưng ở trong khoảng không đen kịt đó, lại có một mảnh tinh hà rộng lớn hiển hiện ra trước mắt.

Vũ trụ hồng hoang, thiên địa to lớn, từ cổ tới nay, tạo hóa vô cùng, người đứng nơi đó, nhỏ bé xiết bao, nếu như có thể hợp nhất với thiên địa, hóa thần phản hư*, thì sơn hà là ta, nhật nguyệt là ta, thiên không là ta, mây gió là ta, vạn sự vạn vật, không còn trở ngại.

* Hóa thần phản hư: Biến thành thần quay về với hư vô.

Đó chính là cảm giác lúc này của Thẩm Kiều.

Hắn không nói rõ được là do tác dụng của những ký ức lúc nhớ lúc không của mình, hay là do những văn tự đã khắc sâu trong đầu hôm mình đọc tàn quyền “Chu Dương sách”, trong đầu từng chữ từng câu từng văn tự quen thuộc hiện lên, ở trong lòng hắn phảng phất như trăng phá mây mù, hào quang tất hiện, kỳ ảo không chút tì vết.

Nội lực từ lâu ngưng trệ trống không đột nhiên lại lúc ẩn lúc hiện bắt đầu du tẩu khắp toàn thân, từng tia từng sợi, kéo dài không dứt.

Một chưởng này của Yến Vô Sư đánh lại, tựa như thái sơn áp đỉnh, lại tựa như gió giật phong ba. Nếu đổi lại là người bình thường, ngay cả mắt sáng cũng nhìn không thấy, nhưng Thẩm Kiểu vậy mà lại nhìn thấy rõ ràng, sau lưng hắn chính là vách tường, không thể tránh được nữa, chỉ có thể lựa chọn chính diện nghênh địch.

Dùng thân thể yếu ớt bệnh tật, đối chưởng với ba phần công lực của Yến Vô Sư.

Người kia từng cùng giao đấu với những cao thủ hàng đầu thiên hạ như Kỳ Phượng Các, Thôi Từ Vọng, hai đại tông sư mà chưa từng rơi xuống thế hạ phong, có thể thấy được thực lực vô cùng khủng bố, đừng nói là Thẩm Kiều, cho dù đệ nhất cao thủ tay sai của Tề quốc Mộ Dung Thấm ở đây, đối mặt với ba phần công lực của Yến Vô Sư, cũng không thể không chuyên chú ứng chiến.

Nhưng mà Thẩm Kiều dĩ nhiên lại đứng vững dưới áp lực như vậy.

Không có bị vỗ bẹp trên tường, cũng không có thổ huyết bỏ mình.

Sắc mặt hắn tái nhợt đến gần như trong suốt, nhưng dưới chân lại không hề di chuyển đến nửa phần, ống tay áo do khí xung kích mà tung bay lên, ngay cả cái khăn vấn tóc trên đầu cũng bung ra, tóc dài rơi xuống, tung bay trong đó.

Hai cỗ kình khí đụng nhau, một bên mạnh một bên yếu, vậy mà trong thời gian ngắn cư nhiên không hề rơi xuống thế hạ phong.

Yến Vô Sư hơi nhíu mày, cũng không hề hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại lộ ra thần sắc quả nhiên là thế.

Tâm pháp của Huyền Đô sơn, thanh tĩnh vô vi, không tranh với đời, gặp yếu thì yếu, gặp mạnh thì cường, hòa hợp không phân, thiên tâm thủy minh.

Trong đầu Thẩm Kiều đột nhiên chợt lóe lên câu nói này.

Nhưng hắn lập tức liền ý thức được, tiềm lực của mình có thể bị kích thích ra, thật ra không liên quan quá nhiều đến Huyền Đô sơn, mà là vì…


trướctiếp