Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 129: Tiểu phiên ngoại


trướctiếp

【Tiểu phiên ngoại 1: Thất tịch】

Chạng vang, phong tuyết giao xen, sắc trời u ám.

Người qua đường hối hả chạy vào quán trà ven đường tránh tuyết, hận không thể lùi vào trong thêm chút nữa, tránh cho da thịt tiếp xúc với gió lạnh thấu xương.

Duy chỉ có một người vẫn ngồi ở ven đường, bình thản ung dung.

Ông chủ quán trà đi tới, tốt bụng khuyên hắn: “Vị lang quân này, tuyết dày gió dữ, vẫn nên tránh đi thì hơn!”

Người nọ lắc đầu, thở dài một hơi: “Ta sợ y tới, lại không nhìn thấy ta.” (Chữ “y” chỉ nam và “nàng” chỉ nữ đồng âm với nhau, đều đọc là “tha”.)

Ông chủ ngạc nhiên nói: “Ai cơ?”

Nam nhân nhìn ông một cái: “Người trong lòng.”

Ra là một kẻ si tình, chẳng trách tóc dưới mũ trùm đều bạc trắng, thì ra là nhớ tới thê tử sao?

Ông chủ sinh lòng đồng tình, ông nhìn thoáng qua, phát hiện giữa màn gió tuyết mà chén trà trong tay đối phương vẫn phảng phất hơi nóng.

Ông chủ thoáng sửng sốt, nhất thời không biết đó là nước trong chén lạnh đến độ kết băng bốc khói, hay là nước vẫn còn ấm.

Nếu là cái sau……

Ông không khỏi nhìn đối phương thêm lần nữa.

Gương mặt dưới mũ trùm tuấn mỹ ngoài dự đoán, không hề già nua như lúc trước tưởng.

Không đợi ông chủ kịp phản ứng, trên đường cái bỗng có một con ngựa lao tới như bay, từ xa lại gần.

Con ngựa dừng lại bên cạnh quán trà, người cưỡi ngựa buông mũ trùm bước tới.

Là một đạo sĩ.

Còn là một đạo dĩ tiên phong phiêu nhiên, đẹp đẽ vô cùng.

Xem ra vị lang quân này phải thất vọng rồi, ông chủ nghĩ thầm.

Nào ngờ nam nhân lại nở nụ cười, rất chi vui vẻ, lấy từ trong ngực ra một vò rượu nhỏ, vẫy tay với đạo sĩ.

“A Kiều mau tới đây, rượu này ta dùng thân thể ủ ấm, uống một hớp xua hàn khí!”

Ông chủ: “……”

【Tiểu phiên ngoại 2: Tết Trung Nguyên】

Trong cuộc đời hắn, chưa từng có hai chữ “Hối hận”.

Năm đó rời khỏi Tạ gia là như thế.

Đổi tên thành “Vô Sư” là như thế.

Sau đó đánh một trận với Thôi Tử Vọng cũng là như thế.


trướctiếp