Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 10


trướctiếp

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Lời này vừa ra, bốn phía yên tĩnh, không có người nào trả lời lại hắn.

Vân Phất Y cau mày, nhớ đến vị chủ trì ngôi chùa cùng với hai tiểu hòa thượng kia, cũng không biết bọn họ đã bị dọa hôn mê hay là gặp phải chuyện gì khác rồi.

Ngược lại, Thác Bạt Lương Triết được Mộ Dung Tấn phái đi tra xét, túm lấy Thẩm Kiều và Trần Cung, cùng với hai vị đường chủ của Lục Hợp bang đã trở lại.

“Gia chủ, trong rương toàn mấy thứ linh tinh, không có thứ chúng ta muốn!” Thác Bạt Lương Triết nói, tiện thể ném bộp Trần Cung xuống dưới đất.

Trên đường tới Trần Cung vẫn luôn kêu gào ầm ĩ, đối phương chê hắn ồn ào, liền điểm á huyệt của hắn lại, lúc này Trần Cung hay cả kêu cũng kêu không được, vẻ mặt thống khổ vặn vẹo.

Thẩm Kiều có được đãi ngộ tốt hơn một chút, có lẽ là một chiêu lúc trước hắn bộc lộ kia đã khiến Mộ Dung Tấn có chút kiêng kỵ, đối phương chỉ áp chế bờ vai hắn.

Lưu Thanh Nhai và Thượng Quan Tinh Thần, hai người này là đường chủ của Lục Hợp bang, thường ngày cũng coi như là oai phong lẫm liệt, giờ khắc này trực tiếp bị điểm đại huyệt toàn thân, dáng vẻ chật vật, vẻ mặt suy sụp, nhưng vẫn cố cắn răng không chịu mở miệng.

Mộ Dung Thấm liếc nhìn bọn họ: “Vân phó bang chủ nếu như còn muốn giữ lại mạng cho mấy tên thủ hạ này thì giao đồ vật ra đây.”

Vân Phất Y thở dài: “Mộ Dung gia chủ nếu đã muốn lấy đồ vật lần này chúng ta vận chuyển, vậy thì hai cái rương kia vẫn còn ở trong sương phòng mà đám người Lưu đường chủ ngủ lại, ngươi cứ dẫn người tới lấy đi. Tài nghệ không bằng người, ta tất nhiên không còn gì để nói.”

Mộ Dung Thấm cười lạnh: “Hai cái rương kia của ngươi chỉ là để che mắt kẻ khác mà thôi, còn tưởng ai cũng ngu như vậy sao. Vật phẩm chân chính chỉ sợ là ở ngay trên người ngươi, không rời không bỏ thôi?”

Lời này vừa nói ra, ngay cả đám người Lục Hợp bang cũng đều phải kinh ngạc nhìn về phía Vân Phất Y.

Vân Phất Y trầm mặc xuống: “Mộ Dung gia chủ từ đâu nghe được chút tin tức thất thiệt đấy rồi lại cho là thật? Hai cái rương này chính là được người khác giao phó, thuê chúng ta chuyển về Nam Trần, người chủ của nó cũng có thân phận rõ ràng, chính là đồng liêu của Mộ Dung gia chủ ngươi, thiếu sư* của thái tử, Tiết Dung. Sau khi hắn ốm chết, gia quyến Tiết gia ủy thác cho Lục Hợp bang mang di vật về quê nhà Tiết thiếu sư. Bang chủ của chúng ta và Tiết thiếu sư năm xưa cũng có chút quen biết, cho nên ra lệnh cho ta tự mình hộ tống, chỉ thế mà thôi!”

* Thiếu sư: Thầy giáo, sư phụ dạy học.

Mộ Dung Thấm: “Trong hai cái rương kia, cứ cho là di vật của Tiết Dung đi, trong đó đa số là thư tịch, hai hòm thư tịch, xử lý ngay tại chỗ là được, tại sao lại còn muốn ngàn dặm xa xôi vận chuyển từ Tề quốc về nam?”

Vân Phất Y: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”

Mộ Dung Thấm: “Từ khi các ngươi bắt đầu chuyến áp tiêu tới nay, nhiều lần gặp phải ám hại hoặc cướp bóc, chẳng lẽ những người này cũng đều là vì thèm muốn hai cái hòm sách cũ của Tiết Dung?”

Vân Phất Y: “Có thể có người cho là Tiết thiếu sư khi còn sống vơ vét vô số của cải, cũng cho là trong hai cái rương kia đều là kim ngân tài bảo mà thôi, không biết Tiết thiếu sư thanh liêm, ngay cả tiền tài cũng chẳng có bao nhiêu.”

Mộ Dung Thấm lạnh lùng nói: “Trong đám di vật của Tiết Dung, có một cuốn sách tên ‘Thương Hải Thập Di’, kính xin Vân phó bang chủ giao ra đây.”

Vân Phất Y: “Sách đều ở trong hai cái rương kia, bên trong có thì có, không có thì không có, rương cũng mặc cho ngươi xử lý rồi, ngươi còn muốn ta giao ra cái gì?”

Mộ Dung Thấm nhìn về phía hai người Mộ Dung Tấn, Mộ Dung Tấn nói: “Chất nhi đều đã tìm kỹ, không thấy quyển nào là ‘Thương Hải Thập Di’ cả.”

Từ giữa không trung truyền đến tiếng cười khúc khích: “Mộ Dung gia chủ thực sự là người nhẫn nại đó, cứ vòng vo mãi như vậy, chỉ sợ Vân phó bang chủ nhất định sẽ giả ngu đến cùng, chẳng bằng ngươi nói thẳng ra, cuốn ‘Thương Hải Thập Di’ kia chỉ là vỏ bọc, giấu trong đó chúng là Vọng Ý quyển ‘Chu Dương sách”, bảo nàng trực tiếp giao ‘Chu Dương sách’ ra nhanh thôi!”

Lẽ nào bốn phía đều có người ẩn nấp?!

Hai huynh đệ Hồ Ngôn Hồ Ngữ lộ vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, nhanh chóng quay đầu nhìn quanh, lại chỉ có thể thấy mấy chạc cây um tùm, ngôi chùa im ắng, đâu thấy bóng người nào?

Nhưng mà chỉ ngay sau đó, bọn họ liền nhìn thấy trên hành lang phía sau có thêm một thân ảnh.

Cuộc nói chuyện của những người này, vừa rồi Trần Cung vẫn nhịn đâu nghe lỏm nửa ngày, phát hiện mình chẳng hiểu được cái gì cả. Hùng tâm tráng chí gia nhập Lục Hợp bang từ lâu đã tan biến không còn sót lại chút gì. Hắn bị đánh vài cú, đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh. Lúc này đau đớn giảm bớt, mới có thể dư sức ngẩng đầu lên nhìn bóng người kia, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền sợ hết hồn.

Dưới ánh trăng, mái đầu không tóc, thân mang áo sư, rõ ràng chính là một tiểu hòa thượng trong chùa Xuất Vân này.”

Bời vì trong chùa có nữ khách nên hai tiểu hòa thượng này nhường phòng nhỏ lại cho Vân Phất Y ở, bọn họ thì đến phòng bọn Trần Cung ngủ cùng. Mới vừa rồi lúc Trần Cung muốn xem náo nhiệt, xung quanh là cảnh tắt lửa tối đèn, hắn chỉ biết mấy người Lục Hợp bang đã đi ra ngoài, nhưng lại không để ý đến hai tiểu hòa thượng có còn ở đó hay không.

Nhưng bây giờ nghe được, thanh âm của tiểu hòa thượng kia so với lúc trước hoàn toàn khác biệt, giống như giọng của một nữ tử yểu điệu!

Trần Cung chỉ cảm thấy đầu như to gấp đôi, một mảnh hỗn loạn, không hiểu rốt cục chuyện này là như thế nào.

Mà điểm những người còn lại để ý, lại không phải ở chỗ tiểu hòa thượng kia bị người ta thay xà đổi cột, mà là tiểu hòa thượng kia ngay từ đầu đã không phải là thật.


trướctiếp