Mối Tình Đứt Đoạn

Chương 2


trướctiếp

Tôi và dì rời đi trước khi bác gái được đưa về nhà nên tôi không biết Thiện bị thương tích cỡ nào. Nỗi lo lắng cứ thôi thúc trong tôi, nhiều lúc muốn xin dì Phương đưa mình đến trước cổng nhà họ Trịnh nghe ngóng tình hình của anh, nhưng tâm trạng dì Phương không tốt, luôn tự trách bản thân về cái chết của bác gái nên tôi chẳng dám mở miệng đòi hỏi bất cứ điều gì.

Mới không gặp Thiện mấy ngày mà tôi nhớ anh kinh khủng, nhưng phải cố gắng tập quen với cuộc sống mới. Cứ tưởng cả đời sẽ không còn cơ hội gặp lại anh, không được sống chung dưới một mái nhà với anh nữa, nhưng bỗng một ngày bác trai xuất hiện tại trường học của tôi, nói rằng muốn đưa tôi về phòng trọ. Tôi ngây thơ không hiểu mục đích của bác trai nên đã chỉ đường cho bác ấy, và rồi cũng vì lần gặp này mà tôi và dì Phương một lần nữa quay trở về biệt thự nhà họ Trịnh.

Có điều quan hệ giữa tôi và Thiện không còn tốt như trước, anh ghét tôi, không muốn thấy tôi, không cho tôi được phép bén mảng lại gần anh. Tôi nhớ có lần gặp bài tập khó đem đến hỏi Thiện, anh đã gắt gỏng với tôi:

– Cút đi. Tôi đã nói với cô thế nào hả?

Tiếng nói lớn của Thiện khiến tôi run sợ, dè dặt nói:

– Em… em không biết làm bài này. Anh giảng cho em hiểu được không?

Hỏi bài chỉ là phụ, mục đích chính của tôi là muốn được gần gũi, thân thiết với Thiện giống trước kia, nhưng khi tôi chìa quyển vở ra, anh chẳng buồn liếc một cái đã hất văng xuống đất:

– Không hiểu là việc của cô. Tôi không có nghĩa vụ giảng bài cho cháu gái kẻ thù.

– Anh ơi… Anh không thích chơi với em nữa sao?

Đáy mắt tôi rưng rưng, chầm chậm tiến đến gần Thiện, bàn tay nhỏ bé vừa chạm vào cánh tay anh liền bị hất mạnh khiến tôi ngã xuống đất.

– Biến. Đừng có động vào tôi.

Thiện không đỡ tôi mà quát lớn:

– Cô nghe cho rõ đây. Tôi ghét cô, ghét hai mẹ con bà Phương. Vì các người mà tôi mất mẹ, cả đời này tôi vĩnh viễn không quên mối hận này. Dì cô là kẻ ăn cháo đá bát, cướp bố tôi, phá hoại hạnh phúc gia đình tôi, bây giờ còn mặt dày quay về đây. Cô lớn lên tốt nhất nên làm người đàng hoàng tử tế, đừng xấu xa, đê tiện giống dì cô.

– …

– Tôi nhắc lần cuối cho cô nhớ. Tránh ra tôi ra, bằng không chọc giận tôi, tôi sẽ đánh cô đấy.

Nói xong, Thiện dứt khoát bỏ về phòng để mặc tôi ngồi xụi lơ dưới nền gạch khóc sướt mướt. Anh không chỉ ghét tôi và mẹ con dì Phương mà thái độ với bác trai cũng xa cách bội phần, thậm chí Thiện còn chuyển hẳn qua căn biệt thự phụ phía Tây sinh sống. Ngay cả ngày lễ tết anh cũng chẳng đặt chân qua biệt thự chính mà ở bên đó đón tết một mình hoặc sẽ quay về nhà ngoại. Từ đó trở đi, tôi hiếm có cơ hội được đến gần Thiện, sợ làm anh khó chịu, bực dọc nên tôi chỉ dám đứng nép ở một góc khuất, lén lút quan sát mỗi khi anh ra ngoài.

Bác trai luôn quan tâm Thiện, đau lòng về cái chết của bác gái nên mặc cho anh có thái độ không đúng hay lạnh nhạt thì bác ấy cũng chưa một lần nổi nóng với anh. Không ít lần tôi thấy bác trai thở dài, nét mặt buồn bã mang đầy muộn phiền khi qua gặp Thiện.

Không rõ bác trai có yêu dì Phương không, nhưng tôi chắc chắn dì đã yêu người đàn ông này. Dì không cần danh phận, không cần tiền bạc vật chất mà chỉ muốn em Thảo được sống cùng bố cùng mẹ. Bác trai đối xử với mẹ con dì Phương và tôi rất tốt, địa vị của chúng tôi trong nhà họ Trịnh cũng khác xưa, nhiệm vụ của dì Phương bây giờ chỉ có chăm sóc Thảo và bác trai, những việc còn lại đều do giúp việc làm hết.

Năm em Thảo lên 5 tuổi, bác trai kết hôn với dì Phương, lễ cưới của họ vô cùng đơn giản, chỉ mở đúng 3 bàn tiệc nhằm mục đích thông báo họ hàng. Cũng vì thế Thiện càng thêm hận dì Phương, thất vọng về bố, đến đứa em gái cùng bố khác mẹ cũng bị anh ghét bỏ, chẳng buồn ngó ngàng đến.

Thời gian cứ thế trôi đi, chớp mắt tôi đã sống ở nhà họ Trịnh 10 năm. Được ăn sung mặc sướng nên tôi của bây giờ không còn dáng vẻ quê mùa như ngày đầu chân ướt chân ráo mới lên Hà Nội, mà đã trở thành một cô thiếu nữ 18 tuổi, cái độ tuổi đẹp nhất của đời người con gái. Chẳng rõ từ bao giờ trái tim tôi luôn thổn thức, nhớ nhung người thanh niên 23 tuổi ở căn biệt thự phía Tây. Anh càng lớn càng đẹp trai, anh tuấn, tuy vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói nhưng đó lại là điểm mạnh thu hút phái nữ.

Tôi âm thầm thích Thiện, tình cảm đó cứ ngày một lớn lên trong tim tôi. Tưởng rằng đời này chỉ có thể đem lòng yêu đơn phương người ấy, nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến việc được ở bên cạnh anh, được nắm tay, được anh ôm vào lòng. Nhưng rồi những sự việc sắp diễn ra đã thay đổi mối quan hệ giữa chúng tôi, thay đổi cuộc đời tôi mà không một ai lường trước.

Năm đó bác trai đổ bệnh, trước khi nhắm mắt bác rất mong nhận được sự tha thứ của Thiện, cùng anh tháo gỡ khúc mắc bao năm qua, cũng là muốn dặn dò anh một số chuyện. Có điều khi giúp việc sang biệt thự phụ gọi Thiện, anh nhất quyết không chịu gặp bố lần cuối, còn tàn nhẫn nói ra những câu tuyệt tình. Đương nhiên những lời đó chưa kịp truyền đến tai bác trai đã bị tôi chặn lại, tôi nhờ giúp việc giữ kín chuyện này, bảo cô ấy nói dối bác trai rằng Thiện đang bận chút việc, lát nữa sẽ tới gặp bác ấy. Còn tôi nhân thời gian đó lấy hết dũng khí tự mình tìm anh.

Vào đến phòng khách tôi liền trông thấy Thiện đang ngồi gác chân lên bàn, trong tay cầm một ly rượu, ánh mắt vô định nhìn về phía trước. Nghe tiếng bước chân, Thiện định thần trở lại, quay đầu phát hiện là tôi thì khẽ cau mày, ngữ điệu lạnh tanh:

– Ai cho cô sang đây? Biến.

Không hiểu vì tôi rất sợ Thiện, một cái nhíu mày của anh đã đủ làm tôi mất hết bình tĩnh chứ đừng nói là lớn giọng quát lớn.

Tôi cố gắng trấn an bản thân, hít sâu một hơi, nhỏ tiếng nói:


trướctiếp