Trong Mắt Có Kịch

Chương 84: Lời nói vô tình


trướctiếp

Trương Dạng tiến lên một bước, vòng tay nắm lấy eo của Trương Mạn Đường kéo về phía mình, bàn tay to lớn của hắn làm động tác quen thuộc nâng lấy cằm của cậu, giây tiếp theo trên môi cậu đã bắt đầu truyền tới cảm giác cắn xé ân ẩn đau.

Nụ hôn tức giận của Trương Dạng dày vò đôi môi mỏng của cậu, đầu lưỡi của hắn tiến quân thần tốc vào khoang miệng cậu, tham lam mút lấy mọi thứ bên trong. Bàn tay to lớn kia cũng không chịu yên phận, vòng xuống phía dưới xoa nắn mông cậu.

Trương Mạn Đường không có thời gian phản kháng, cố gắng hứng chịu cơn thịnh nộ kia của Trương Dạng, giữa trán cậu xuất hiện ba vệt nhăn lại vì nhíu mày liên tục. Đến khi Trương Dạng chịu buông tha cho cậu thì cậu bắt đầu hổn hển hô hấp không thông.

Trương Dạng nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường, bên tai hắn nghe thấy tiếng thở dốc hỗn loạn, một là của Nhậm Tử Sâm, một là của người cho dù có bị hắn làm đau cũng không có nửa điểm phản kháng.

Trương Dạng thích dáng vẻ bị mình bắt nạt này của Trương Mạn Đường, hắn ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào trong lồng ngực của hắn, nhẹ giọng hỏi:

"Tại sao lại để bọn họ vào phòng tôi?"

Trương Mạn Đường đáp lời:

"Em luôn ở trong phòng của Tiểu Tu, vừa rồi mới lên đây thì..."

Trương Dạng lại nói:

"Em có thể vào bên trong lớn tiếng đuổi bọn họ ra, căn nhà này cũng là của em, bọn họ chỉ đến làm khách. Hay là em biến thái, thích ở bên ngoài nghe trộm ba tôi và đối tượng cũ của tôi hành sự?"

Trương Mạn Đường vội vã lắc đầu:

"Em không có, em chỉ là..."

Trương Dạng khàn giọng, cúi thấp đầu xuống gương mặt của Trương Mạn Đường, sống mũi cao cao của hắn chạm vào chóp mũi cậu, khi hắn nói luôn có thứ gì đó vô hình càn quấy tâm hồn cậu:

"Nếu như em thật sự muốn như vậy, sau này tôi sẽ ghi hình lại tất cả quá trình của chúng ta... tiếng rên rỉ của em kích thích hơn tất cả"

Gò má ửng hồng vì lời nói trêu chọc của Trương Dạng, Trương Mạn Đường không có đường trốn chạy, cứ như vậy bị người đàn ông xấu xa kia xoay vòng, trêu đùa nội tâm vốn dĩ trong sáng của mình.

Không đợi cho cậu định thần lại mọi thứ thì Trương Dạng đã chậm rãi buông cậu ra, hắn đứng thẳng nhìn cậu rồi nói:

"Đi thôi, tôi không muốn phải đứng ở bên ngoài phòng của mình chờ người khác làm xong thì mới vào"

Trong mắt của Trương Mạn Đường, Trương Dạng luôn là một người đàn ông bản lĩnh, những hành động của hắn đều vô cùng quyết đoán, từ động tác đẩy ra cánh cửa kia, đến bước chân không hề do dự một chút nào tiến vào trong đã làm cho cậu khâm phục và bất ngờ rất nhiều.

Trương Mạn Đường theo Trương Dạng tiến vào trong, vừa vào cậu đã thấy áo vest của Trương Đạo nằm ở dưới sàn, đằng sau tấm rèm mỏng mảnh gần như trong suốt kia là hai bóng dáng đang không ngừng chuyển động mãnh liệt. Trương Mạn Đường không dám tiếp tục nhìn, hướng mắt nhìn qua chỗ khác.

Trương Dạng không tiến đến kéo tấm rèm kia ra, hắn đứng ở đó nhàn nhạt nói:

"Ba à, chẳng lẽ ba không biết đây là phòng của tôi sao?"

Một giọng nam tính tiêu chuẩn của đàn ông thủ đô cất lên, lập tức có thể chấm dứt được tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc ở phía sau tấm rèm kia. Trương Mạn Đường không còn nghe thấy tiếng da thịt va chạm khiến cho người ta phải đỏ mặt nữa. Giây sau chỉ còn nghe được tiếng khóc thút thít mềm yếu cùng tiếng quần áo cọ sát, có lẽ người bên trong đang chỉnh lại trang phục.

Quả nhiên rất nhanh sau đó, Trương Đạo mang theo dáng vẻ đường hoàng chỉnh tề bước ra. Hai người đàn ông đứng đối diện có chiều cao tương tự nhau, dáng người cũng cao lớn đến như vậy, ngay cả đường nét trên gương mặt cũng giống nhau đến bảy tám phần.

Trương Đạo liếc nhìn qua Trương Mạn Đường vài giây rồi lại cười ha ha nói với Trương Dạng:


trướctiếp