Trong Mắt Có Kịch

Chương 80: Chấm dứt


trướctiếp

Trương Mạn Đường nghe thấy những lời nói ẩn ý kia của Trương Dạng thì vừa thẹn vừa giận, là hắn muốn cậu chỉ mặc một chiếc tạp dề này đứng đối diện hắn, còn muốn cậu làm một số chuyện khó hiểu, nếu như để cho cậu được lựa chọn, cậu đương nhiên là sẽ không chọn mặc thành như vậy rồi. Nhưng mà đó chỉ là những suy nghĩ phản nghịch trong đầu cậu mà thôi, khi đứng đối diện hắn như bây giờ, nửa lời phản nghịch cậu cũng không dám hé răng, chỉ có thể gật đầu xoay người đi ra tủ quần áo lấy thêm đồ lót cho hắn.

Khi Trương Mạn Đường đứng xấu hổ trước tủ đồ lót của Trương Dạng chần chừ hồi lâu thì ở phía sau lưng cậu đã có một cơ thể rắn chắc, mang theo hơi ấm nóng rực áp sát tới. Người đàn ông nọ vòng tay ôm eo cậu, bàn tay xấu xa từ ở phía dưới luồn vào trong chiếc tạp dề mà vuốt ve phần bụng dưới của cậu:

"Tiểu Đường Tử làm việc gì cũng đều rất cẩn thận"

Trương Mạn Đường hơi mờ mịt trước lời nói kia của Trương Dạng, tại sao đột nhiên hắn lại nói như vậy chứ. Người đàn ông này có ý gì đây? Là ý tốt hay là ý xấu vậy?

Trương Dạng nghiêng đầu hôn xuống cần cổ, vị trí mẫn cảm chí mạng của Trương Mạn Đường. Cảm giác giống như kịch độc, rất nhanh xâm chiếm lấy mọi dây thần kinh trong cơ thể cậu, khiến cho cậu vô lực mất đi toàn bộ sức phản kháng mà sinh ra loại hành động hơi rụt cổ lại né tránh. Nhưng mà cậu càng muốn né tránh thì Trương Dạng lại càng cố ý gặm cắn trêu chọc ở nơi đó, hơn nữa bàn tay của hắn cũng đang khiêu khích phần bụng dưới của cậu, hại cậu run rẩy đứng không vững mà bật ra tiếng rên rỉ thở dốc:

"Cún con, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn thông báo với em"

Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì lại lo lắng, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì đây. Tại sao cứ nhân lúc cậu gây ra chuyện lớn, rồi người cũ của Trương Dạng quay trở về mà hắn lại muốn thông báo chuyện quan trọng chứ.

Trương Dạng buông Trương Mạn Đường ra, hắn nắm lấy vai cậu, xoay người cậu lại đối diện mình, ánh mắt kia lại giống như trầm xuống, vô cùng nghiêm túc, vô cùng bí ẩn khiến cho cậu đây cũng bắt đầu hoang mang:

"Trương Dạng"

Trương Dạng xoay người, bước đi về phía căn phòng có gương lớn kia, hắn ngồi xuống chiếc ghế uốn lượn kỳ quái, dáng người của hắn vô cùng hoàn mỹ giống như một vị thần trong thần thoại hy lạp.

Trương Mạn Đường vừa chạm tới ánh mắt ra hiệu kia của Trương Dạng, lập tức hiểu ý đi về phía trước, quỳ xuống dưới chân hắn. Ánh mắt thành khẩn xen lẫn tia sợ hãi cầu xin được xoa đầu, thật chẳng khác nào một con cún nhỏ muốn được chủ nhân yêu thương.

Trương Dạng nhếch môi khẽ nở nụ cười, đưa tay luồn vào bên trong mái tóc ngắn của Trương Mạn Đường:

"Tiểu Đường Tử, em nói xem chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi?"

Trương Mạn Đương luôn tính toán thời gian ở bên cạnh Trương Dạng, mỗi ngày trôi qua đều nhớ rất kỹ, tính từ lúc bọn họ gặp nhau trong bữa tiệc cho đến thời điểm hiện tại cũng đã được 5 tháng rồi.

"5 tháng"

Trương Dạng im lặng một lúc rồi gật đầu:

"Em có biết tôi quen tình nhân trong bao lâu không?"

Trương Mạn Đường không biết chính xác, nhưng cậu biết Trương Dạng chưa quen người nào nhiều hơn 1 tháng cả. Có điều không rõ vì sao Trương Dạng đột nhiên lại hỏi cậu vấn đề này vào đúng thời điểm mối tình đầu của hắn trở về, rốt cuộc là có ý gì đây.

Trương Mạn Đường cúi đầu im lặng, Trương Dạng vẫn đặt bàn tay to lớn của hắn ở trên đầu cậu khẽ vuốt ve, hắn nhàn nhạt trả lời:

"Không có người nào có thể đến tuần thứ ba"

Trương Mạn Đường không dám suy đoán, bởi vì lúc này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ rằng... Trương Dạng muốn đá cậu, mà cậu thì không muốn như vậy.

"Em có biết lý do vì sao hay không?"


trướctiếp